Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 998
Chương 998
Vừa rồi hắn đi đâu mà lại bị thương thành như vậy?
“Còn không đi vào?”
Lăng Tiêu xoay người nhìn cô, bàn tay thon dài tháo từng nút áo trước ngực ra, dù bị thương mà trừ gương mặt hơi tái nhợt ra thì không thấy hắn chật vật chút nào, quý khí không giảm.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hiểu ra, thì ra hắn nói “Đòi nợ” là muốn cô xử lý vết thương giúp thôi.
Rất nhanh thân thể gầy gò rắn chắc đã xuất hiện trước mắt cô, cô không được tự nhiên mà dời mắt khỏi lồng ngực hắn: “Anh nên đến bệnh viện.”
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà nhìn cô: “Tôi không muốn chuyện này truyền ra ngoài, hơn nữa đây là cơ hội để cô báo ơn, chẳng lẽ cô muốn dùng cách khác hơn?”
Sao Thịnh Hoàn Hoàn lại không biết “Cách khác ” hắn nói = ngủ với hắn!
Cô lập tức nói: “Đi nằm lên giường đi.”
Không sao, trên người hắn có chỗ nào mà cô chưa nhìn thấy chứ?
Lăng Tiêu rất nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống giường cô, trong chăn có mùi hương nhàn nhạt làm người ta quyến luyến của cô.
Phòng ngủ của hắn đã sớm không có mùi này nữa.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã xách hộp y tế tới, nhìn vết thương trên lưng Lăng Tiêu mà giật mình, cô cau chặt mày lại, là ai xuống tay nặng như vậy?
Cô không hỏi nhiều mà vừa rửa vết thương cho Lăng Tiêu vừa cẩn thận quan sát.
Những vết thương này như bị roi quất, vừa tím vừa bầm đen, có nhiều chỗ quất đến da tróc thịt bong, có thể thấy được sức đánh hung ác đến cỡ nào.
Những vết thương này gần như chỉ nằm ở sau lưng, nơi khác không có, trên cổ tay hắn không vết bị trói, điều này chứng minh Lăng Tiêu cam tâm tình nguyện chịu đòn.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ sau lưng lướt qua vết thương làm đau đớn cũng giảm bớt không ít, Lăng Tiêu cảm thấy may mắn vì không để thuộc hạ gọi Đường Dật tới.
Chút vết thương nhỏ này không cần làm phiền Đường Dật, Thịnh Hoàn Hoàn làm được mà!
Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận rửa vết thương rồi bôi thuốc cho hắn, sau đó cầm lấy băng gạc, thản nhiên nói với Lăng Tiêu: “Được rồi, ngồi dậy băng bó đi.”
Lăng Tiêu khẽ chống hai tay, thân thể cao lớn ngồi dậy bên giường, không cần cô nói đã biết tự giơ tay lên.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm băng gạc hồi lâu rồi mở miệng: “Tôi bảo người làm băng bó giúp anh đi!”
Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng: “Tôi không thích người xa lạ đụng vào thân thể mình.”
Một tên bệnh tật còn có nhiều yêu cầu như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Không phải tôi và Lăng tiên sinh cũng là người xa lạ à?”
Người xa lạ quen thuộc nhất!
Lăng Tiêu biết nghe lời phải mà thừa nhận: “Ừm, người xa lạ ngủ chung một giường.”
Anh cút xuống địa ngục đi!
Thịnh Hoàn Hoàn trừng hắn một cái rồi lấy băng gạc quấn lên người hắn.
Lăng Tiêu giơ hai tay lên, tay Thịnh Hoàn Hoàn luồn qua sau lưng, tóc rũ xuống ngực, hô hấp cũng thỉnh thoảng phun lên làn da trần trụi của hắn, bầu không khí khẩn trương mập mờ.
Động tác của Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt nhanh, một vòng lại một vòng, cô cũng mặc kệ băng bó thành dạng gì mà chỉ hi vọng mau kết thúc sự mập mờ này.
Xài xong một cuộn băng gạc, eo của Lăng Tiêu đã béo lên một vòng.
“Xong rồi.” Nhìn “Kiệt tác” của mình, Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra.
Lăng Tiêu cúi đầu, giật giật băng gạc quấn mình “Như khúc bánh tét” mà nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô rất bất mãn với tôi à?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không có, tôi không phải y tá, chỉ có thể băng bó thành như vậy thôi, nếu anh không hài lòng thì làm phiền tìm người chuyên nghiệp.”
Nói xong, cô đi ra khỏi phòng, Lăng Tiêu không biết cô đi làm gì.
Rất nhanh lại thấy cô trở về, trong tay có thêm một bộ đồ: “Đây là quần áo của ba tôi, anh mặc tạm đi, đã muộn rồi, tôi phải đi ngủ.”