Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 963
Chương 963
Diệp Sâm cười cười: “Anh đã quyết định cưới Lâm Chi Vũ?”
Nếu đúng thì về sau anh sẽ không nhắc đến Thịnh Hoàn Hoàn trước mặt Lăng Tiêu nữa.
Lăng Tiêu không trả lời, ánh mắt lại nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh, lúc này Đường Nguyên Minh đang đặt bàn tay lên vòng eo mảnh khảnh của Thịnh Hoàn Hoàn, cúi đầu đối diện với cô.
Không biết bọn họ đang nói nhỏ cái gì mà khóe miệng hai người đều hiện ra ý cười, nhìn như đang liếc mắt đưa tình, cực kỳ thân mật.
Diệp Sâm cảm thấy có một luồng hơi lạnh chợt tràn đến từ bên cạnh, ý cười trên khóe miệng càng sâu: “Xem ra Diệp Sâm cũng không phải tương tư đơn phương, lúc trước nếu Đường Nguyên Minh sớm trở về thì có lẽ người kết hôn với Thịnh Hoàn Hoàn không phải là anh.”
Sắc mặt Lăng Tiêu càng lạnh lẽo, trừ cái này ra thì không nhìn ra được gì.
Lúc này Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn bị vài ông lớn giới thương nghiệp bao vây, cả đám người nói chuyện rất vui, mà phía Lăng Tiêu thì không ai dám tiến lên.
Diệp Sâm vỗ vỗ vai Lăng Tiêu, bưng ly rượu đi lên trước: “Hoàn Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại nơi phát ra tiếng gọi, nói tiếng xin lỗi không tiếp được với người bên cạnh rồi đi về hướng Diệp Sâm: “Diệp thiếu, anh đi cùng…”
Thịnh Hoàn Hoàn muốn tìm kiếm bóng dáng của Nam Tầm ở phía sau Diệp Sâm, kết quả lại thấy Lăng Tiêu với vẻ mặt lạnh nhạt.
Ánh mắt cô khựng lại, cũng lạnh nhạt dời mắt đi như chưa từng quen biết.
Lăng Tiêu cau mày kiếm lại, bàn tay nâng ly rượu bất giác siết chặt.
Diệp Sâm cười nhạt: “Đương nhiên là đi với chị Nam Tầm của cô, cô ấy dẫn Hoan Hoan đi ăn gì đó rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn hiểu rõ: “Vết thương của anh không sao chứ?”
Khi nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn luôn hơi mất tập trung, cô cảm thấy có một tầm mắt sắc bén đang đánh giá mình, chủ nhân của tầm mắt này đặc biệt không vui.
Diệp Sâm lắc đầu: “Vết thương nhẹ thôi, tối hôm qua cảm ơn cô gửi tin nhắn cho tôi, nếu không chị Nam Tầm của cô sẽ không dọn đến chỗ tôi ở.”
“Chị Nam Tầm dọn đến chỗ anh rồi à?” Thịnh Hoàn Hoàn cố gắng xem nhẹ ánh mắt tràn ngập tính xâm lược kia mà nhếch miệng cười với Diệp Sâm: “Vẫn là anh có cách.”
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, tiếp theo lại nói với Diệp Sâm: “Nhưng anh đừng quên chuyện đã hứa với tôi và Lăng Kha, dù gặp chuyện gì cũng không được tổn thương Nam Tầm.”
Ý cười không chút để ý trên khóe miệng Diệp Sâm biến mất, lập tức hứa với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi nói được thì làm được.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Tôi đi trước.”
Sau khi chào hỏi Diệp Sâm, Thịnh Hoàn Hoàn lại về tới bên cạnh Đường Nguyên Minh, cùng anh đi ra khu đón khách bên ngoài.
Mà Lăng Tiêu đã bị làm lơ từ đầu tới đuôi.
Diệp Sâm quay đầu, anh không nhìn ra vẻ mặt Lăng Tiêu có gì thay đổi, nhưng nhiệt độ trong phạm vi lấy hắn làm trung tâm đã hạ xuống điểm đóng băng.
Lúc này Đường Dật đến trễ vội vàng chạy đến, tức giận bất bình nói: “Thì ra hai người ở đây, tôi vừa nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh đi qua bên kia, tay của Đường Nguyên Minh còn đặt lên eo… eo của Thịnh Hoàn Hoàn…”
Rốt cuộc Đường Dật cũng cảm nhận được không khí không đúng nên thận trọng liếc nhìn Lăng Tiêu, sau đó cứng đờ nhìn sang Diệp Sâm mà thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”