Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 895
Chương 895
Một roi giáng xuống, da tróc thịt bong.
Nhưng cuối cùng roi này không đánh vào người Lăng Hoa Thanh, mà rơi xuống lưng Lăng Tiêu. Lăng Tiêu đẩy Lăng Hoa Thanh ra, thay ông ta chắn roi này.
“Tiêu Nhi?” Lăng lão thái thái biến sắc, ném roi đi rồi vội vàng kiểm tra vết thương của Lăng Tiêu, cũng may sức lực bà không lớn, chỉ để lại một vệt đỏ thật dài, rất nhanh đã ứa ra chút máu rồi bầm tím cả lên.
Lăng lão thái thái đau lòng muốn chết, hai mắt đỏ rực trừng Lăng Hoa Thanh, nghẹn ngào mắng: “Đều là chuyện tốt mày làm ra, mày thử động vào cháu trai cháu gái tao thử xem.”
Lăng Hoa Thanh đã bình tĩnh lại, dán mắt nhìn chằm chằm vào Tích Nhi đang run bần bật, sắc mặt lạnh lẽo như sương: “Nó không phải con gái con.”
Đôi mắt minh mẫn của Lăng lão thái thái tràn đầy kiên định: “Xét nghiệm ADN là tao tự đưa đi, tuy tao già rồi, nhưng cũng không dễ lừa gạt, không ai gạt được tao, Tích Nhi chính là cháu gái tao.”
Nói xong, lão thái thái kéo Lăng Tích qua rồi vén tóc cô ra sau, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, bà hung hăng ép hỏi Lăng Hoa Thanh: “Mày nghiêm túc nhìn gương mặt này, không phải con của mày thì của ai?”
Tầm mắt Lăng Hoa Thanh tập trung nhìn vào gương mặt Lăng Tích, khuôn mặt trước mắt có vài nét giống với Lăng Tiêu, nhưng càng giống ông ta hơn.
Lăng Tiêu nhìn Lăng Hoa Thanh, đau đớn sau lưng căn bản không là gì đối với hắn, hắn càng muốn biết vì sao Tích Nhi và An Niên rõ ràng đều là anh em cùng cha cùng mẹ với mình mà ba lại không tha cho tụi nó.
Một đứa mới sinh ra đã bị “Bóp chết”.
Một đứa vừa ra đời đã bị đưa đi nước ngoài.
Lăng Hoa Thanh khó có thể tin mà nhìn gương mặt trước mắt, cảm xúc dao động rất lớn, cảm xúc này rất phức tạp rất khó thể miêu tả, cuối cùng ông ta dời mắt đi chỗ khác.
Đêm nay, Lăng Hoa Thanh mang Lăng Tích đi.
Lăng Tiêu không cản mà bảo dì Hà đi theo cùng, hắn biết Lăng Hoa Thanh muốn xét nghiệm DNA với Lăng Tích lần nữa, ông ta không tin người khác mà chỉ tin bản thân.
Lăng Tiêu vừa tắm xong đi ra liền thấy Lăng lão thái thái ngồi trên sô pha trong phòng ngủ của hắn: “Bà nội.”
Lăng lão thái thái nhìn dáng người cao lớn của hắn, hiền từ vẫy vẫy tay: “Lại đây, bà nội bôi thuốc giúp con.”
Lăng Tiêu không từ chối ý tốt của lão thái thái, xốc áo ngủ lên nằm xuống sô pha.
Lão thái thái đổ chút rượu thuốc lên tay, đau lòng nhìn vết thương sau lưng hắn: “Sẽ hơi đau, cháu nhịn một chút.”
Lăng Tiêu “Vâng” một tiếng rồi không nói nữa.
Lão thái thái xoa nắn cho Lăng Tiêu gần mười phút, trong lúc đó hắn vẫn không nói gì, lão thái thái nghi hoặc hỏi: “Tiêu Nhi, có tâm sự?”
Lăng Tiêu lắc đầu ngồi dậy, mặc áo ngủ vào: “Không có.”
Nếu Lăng Tiêu không muốn nói thì lão thái thái cũng không hỏi nhiều, bà vặn chai rượu thuốc lại rồi nhìn hắn: “Cháu tính cưới Lâm Chi Vũ thật à?”
Lăng Tiêu lạnh nhạt “Vâng” một tiếng, không nóng không lạnh.
Lăng lão thái thái nhíu mày: “Nhưng hai đứa vừa quen biết chưa được mấy ngày.”
Lăng Tiêu khẽ nhếch môi lên với lão thái thái: “Cháu và Thịnh Hoàn Hoàn vừa gặp mặt thì hôm sau đã đi đăng ký.”
Lão thái thái á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới kéo tay Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, mặc kệ thế nào bà nội cũng hy vọng cháu hạnh phúc, dù cháu đưa ra quyết định gì thì bà cũng ủng hộ, chỉ hy vọng cháu nhìn thẳng vào nội tâm mình.”
Tuy Lão thái thái không nói ra tên của Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng họ đều biết câu nói này đang ám chỉ là ai.
Lăng Tiêu nắm chặt tay lão thái thái: “Cảm ơn bà nội.”
Trên thực tế, cả hắn cũng không biết mình muốn cái gì.