Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 882



Chương 882

Tiếp theo cô nghe thấy Lăng Kha nói: “Nhưng em càng thích bó hoa trong tay Triệu Giai Ca.”

Sắc mặt Lệ Hàn Tư lập tức trầm xuống, giống như cảm thấy Lăng Kha được một tấc lại muốn tiến một thước, lòng tham không đáy.

Lăng Kha thưởng thức ba đóa hoa hồng trong tay, cười cười với Lệ Hàn Tư: “Anh không cảm thấy ba đóa hoa hồng này và ý nghĩa của nó càng thích hợp với Triệu Giai Ca sao?”

Triệu Giai Ca không ngờ Lăng Kha lại nói như thế, lúc nãy Lăng Kha nói cô và Lệ Hàn Tư ở bên nhau lâu rồi, hiện tại lại nói ra lời này, nhất định sẽ làm mọi người cảm thấy cô ta là kẻ thứ ba chen chân vào giữa bọn họ.

Triệu Giai Ca không muốn gánh cái nồi này.

Vì thế cô ta lập tức nói: “Lăng Kha, tôi và Lệ Hàn Tư chỉ là bạn bè bình thường, tôi nghĩ anh ta vốn muốn cho cô một bất ngờ, không ngờ lại biến khéo thành vụng, làm cô hiểu lầm.”

Nói xong, cô ta đưa bó hoa trong lòng cho Lăng Kha: “Chúng đều là của cô.”

Lăng Kha liếc nhìn bó hoa hồng một cái, ánh mắt trở lại gương mặt âm trầm của Lệ Hàn Tư, biết rõ còn cố hỏi: “A Tư, là như thế sao?”

Sắc mặt Lệ Hàn Tư rất khó coi, anh ta không muốn làm Lăng Kha được như ý, nhưng nếu anh nói không phải thì thanh danh của Triệu Giai Ca nhất định sẽ bị hao tổn, về sau sẽ xa cách anh.

Lúc này trong lòng Lệ Hàn Tư rất giãy giụa, anh ta không ngờ cô gái luôn ngoan ngoãn nghe lời, không chút để bụng này lại gài bẫy mình.

Nhìn sắc mặt Lệ Hàn Tư và Triệu Giai Ca, tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn rất tốt, lập tức châm thêm chút lửa: “Sao Lệ thiếu không nói lời nào, vấn đề này rất khó trả lời sao?”

Mọi người nhìn về phía Lệ Hàn Tư và Triệu Giai Ca, ánh mắt bồi hồi qua lại giữa hai người.

Lệ Hàn Tư phát hiện sắc mặt Triệu Giai Ca rất khó xem, nếu anh ta không xử lý tốt chuyện này thì cô nhất định sẽ trách anh suy nghĩ không chu toàn, về sau không tùy tiện nhận quà anh tặng nữa.

Điều Lệ Hàn Tư sợ nhất chính là Triệu Giai Ca phân rõ giới hạn với mình, ít nhất bây giờ anh còn có thể quang minh chính đại quan tâm cô.

Vì thế anh ta không cam lòng nhìn về phía Lăng Kha, ánh mắt tràn ngập chán ghét, thầm nghĩ quan hệ không chính đáng giữa mình và cô gái này cũng nên kết thúc, nhưng hiện tại anh phải phối hợp với cô vì A Ca.

Vì thế Lệ Hàn Tư nở nụ cười: “Đương nhiên là như thế, nếu em thích thì anh dọn cả cửa hàng bán hoa lại đây cũng không sao.”

“Vậy anh dọn đi!” Lăng Kha cười khanh khách nhìn anh ta: “Cái này chỉ là chút tiền vặt vãnh đối với anh, nhưng với em lại là bất ngờ động trời.”

“Lăng Kha.” Ý cười trên khóe miệng Lệ Hàn Tư lại cứng đờ, kêu tên cô cũng mang theo ý cảnh cáo, anh ta đang cảnh cáo cô một vừa hai phải thôi.

Lăng Kha cười cười: “Tức giận à? Chỉ đùa một chút thôi, em không hư vinh đến thế đâu, nhưng mà…”

Cô dừng lại, ý cười trên khóe miệng tắt ngúm: “Tôi không thích hoa bị cô gái khác chạm qua.”

Nói xong, cô khẽ buông tay, bó hoa hồng rơi xuống mặt đất, cánh hoa bay đầy đất.

Quá tuyệt.

Nhìn cánh hoa đầy đất cùng sắc mặt âm trầm của Lệ Hàn Tư và Triệu Giai Ca, Thịnh Hoàn Hoàn thật cảm thấy hả giận thay Lăng Kha.

Chắc Lệ Hàn Tư nằm mơ cũng không ngờ con thỏ nhỏ ngoan ngoãn ôn hòa như Lăng Kha hiện giờ cũng trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy.

“Lăng Kha, cô là ý gì?” Người hỏi không phải Lệ Hàn Tư, ngược lại là Triệu Giai Ca.

Chương trước Chương tiếp
Loading...