Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 641
Chương 641
Thân thể Trần Vân Phàm đột nhiên run lên, đầy mặt sợ hãi: “Là… Là tôi.”
“À?” Mộ Tư nhướng mày, cây gậy trong tay dời về phía trước: “Tay nào đánh?”
Trần Vân Phàm càng run rẩy sợ hãi, lập tức cầu cứu Thịnh Hoàn Hoàn.
Bỗng nhiên cậy gậy đập mạnh xuống đất: “Tôi hỏi tay nào đánh.”
Trần Vân Phàm lại run run, duỗi bàn tay phải run rẩy ra ngoài, mồ hôi và nước mắt trượt xuống mặt, trông rất chật vật: “Đừng giết tôi, xin anh đừng giết tôi, tôi không dám nhắm vào Thịnh Hoàn Hoàn nữa, không dám nữa.”
Đứng trước cái chết, Trần Vân Phàm không có tôn nghiêm, càng khỏi nói đến thù hận.
“Trễ rồi.”
Mộ Tư ấn viên đá quý trong lòng bàn tay xuống, cây gậy lại biến thành kiếm, anh quyết đoán nâng kiếm chém mạnh xuống.
Trần Vân Phàm trợn trắng hai mắt, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, nhưng tay gã lại không tổn hao gì mà nằm ở vị trí cũ.
“Hoàn Hoàn?”
“Người này để tôi tự giải quyết.”
Thì ra vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Thịnh Hoàn Hoàn nắm lấy tay Mộ Tư, cản cản thanh kiếm kia chém xuống.
Mộ Tư xử lý ân oán giữa mình và Mộ Thành Chu như thế nào thì cô mặc kệ, nhưng Trần Vân Phàm là nhắm vào cô, không liên quan đến Mộ Tư, chuyện của cô nên để cô tự xử lý.
Thịnh Hoàn Hoàn lấy bồn nước từ phòng bếp ra rồi tạt lên mặt Trần Vân Phàm.
Trần Vân Phàm ho khan vài tiếng, sau đó từ từ tỉnh táo lại.
Thịnh Hoàn Hoàn ném chậu xuống, nhìn về phía tên béo quỳ gối phía sau Trần Vân Phàm: “Tên béo, nói xem người này bảo các người làm nhục tôi thế nào?”
Tên béo bị điểm danh run run thịt mỡ trên người, nuốt nước miếng, ấp a ấp úng nói: “Hắn… Hắn bảo tôi và anh Sinh cưỡng… Hủy đi trong sạch của cô, còn… Còn bảo chúng tôi quay lại rồi đăng lên mạng.”
Mặt Trần Vân Phàm không còn chút máu, lúc này chối cãi đã không còn ý nghĩa gì, gã lập tức quỳ lạy Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn anh biết sai rồi, em tha cho anh lần này, anh họ không dám, không dám nữa.”
“Tha cho anh?” Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ lên: “Quá muộn.”
Dứt lời, cô dẫm một chân lên cánh tay Trần Vân Phàm rồi lấy ra một con dao găm từ ống quần, quyết đoán giơ tay chém xuống.
“A a a…”
Dao găm đâm xuyên qua bàn tay Trần Vân Phàm, gã đau đớn kêu thảm thiết liên tục, ánh mắt như con rắn độc trừng Thịnh Hoàn Hoàn: “Con điếm, tao muốn giết mày.”
Người đàn ông này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô ra tay chỉ đâm lên tay gã một dao, nếu là Mộ Tư thì vừa rồi bàn tay gã đã bị chặt đứt.
Xem ra làm người thật sự không thể quá nhân từ.
Tới lúc này mà Trần Vân Phàm vẫn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nếu cho gã cơ hội làm lại thì chuyện hôm nay vẫn sẽ xảy ra.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, rút dao găm khỏi tay Trần Vân Phàm, Trần Vân Phàm lại kêu thảm thiết, miệng không ngừng chửi bậy: “Tiện nhân tao muốn giết mày… Tao muốn giết mày…”