Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 498
Chương 498
Nam Tầm: “…”
Cái con nhỏ mê trai này!!!
Vừa rời khỏi quán ăn, Nam Tầm đã nhận được điện thoại của Nam Hạo Thiên, ông ta đặc biệt gọi đến để nhắc cô đừng quên đêm nay phải về nhà ăn cơm, cũng dặn cô về sớm một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Nam Tầm nghĩ cũng không có chỗ để đi nên dẫn Tiểu Hoan Hoan trở về Nam gia.
Nam gia rất náo nhiệt, không phải là dạng có nhiều khách khứa, mà là mọi người trông rất bận rộn, giống như có nhân vật lớn nào đó sắp ghé thăm.
“Con đã trở lại, mau dẫn Hoan Hoan vào đi!” Nam Hạo Thiên thấy Nam Tầm thì vẫy vẫy tay với mẹ con họ.
“Cha, đang làm gì vậy?” Nam Tầm thấy Nam Hạo Thiên ăn mặc nghiêm trang, tóc vuốt sáng bóng, dưới chân còn mang đôi giày da mới tinh thì không khỏi nghi hoặc hỏi.
Bày ra khí thế này tuyệt đối không phải vì nghênh đón mẹ con họ.
Nam Hạo Thiên vui vẻ ra mặt: “Còn nhớ con trai của chú Diệp – Diệp Sâm không? Chính là cậu trai từng ở nhà chúng ta một thời gian đó, cậu ta đã trở lại, hôm qua cha gọi điện thoại mời cậu ta tới nhà làm khách, không ngờ cậu ta lại chịu.”
Diệp Sâm? Đêm nay anh ta sẽ đến?
Nam Tầm nhăn mày: “Anh ta muốn tới thì tới, cha làm cái gì vậy, muốn sửa nhà à?”
Hồi Diệp Sâm lên cấp ba có ở Nam gia một thời gian rất dài, hiện giờ anh ta về nước, tới Nam gia thăm hỏi là chuyện bình thường, có cần làm quá như vậy không?
Nam Hạo Thiên nói: “Cha làm vậy có lý của cha, con dẫn Hoan Hoan về phòng nghỉ ngơi một chút trước, lát nữa cha cho người gọi con.”
Nam Tầm không nói gì nữa, hiện giờ Nam gia rất xa lạ với cô, từ khi Khương Mỹ Vân vào cửa đã thay đổi hết sắp xếp trong nhà, cô cũng rất ít trở về Nam gia.
Cho nên cô đến đây hoàn toàn không có cảm giác về nhà, mà giống đến nhà người khác làm khách hơn, cứ như mình là dư thừa. Nếu nói nơi nào còn quen thuộc thì chỉ có căn phòng của cô.
Nam Tầm ôm Cố Hoan lên lầu, trùng hợp đụng phải Khương Mỹ Vân đã trang điểm tỉ mỉ, bà ta dắt Nam Bân 6 tuổi chuẩn bị xuống lầu.
Thấy Nam Tầm, Khương Mỹ Vân cười cười: “Đã trở lại.”
Nam Tầm không thèm đoái hoài, chỉ đẩy cửa phòng rồi bước vào.
Mặt Khương Mỹ Vân lập tức trầm xuống, dắt Nam Bân xuống lầu.
“Mẹ và bà ngoại.” Sau khi vào phòng, Cố Hoan chỉ vào khung ảnh trên bàn mà nói.
Nam Tầm cầm khung ảnh qua, chỉ vào người phụ nữ trung niên ăn mặc trang nhã trên đó mà cười nói với Cố Hoan: “Đúng vậy, đây là bà ngoại, bà ngoại sinh ra mẹ, sau đó mẹ sinh ra Hoan Hoan.”
Cố Hoan ngẩng lên: “Mẹ, kể cho Hoan Hoan nghe chuyện hồi nhỏ của mẹ đi!”
“Được nha…”
Qua chừng hơn một giờ, người hầu tiến đến gõ cửa: “Tiểu thư, khách đã tới, lão gia kêu cô xuống lầu.”
“Đã biết.” Nam Tầm đáp lại, đắp chăn đàng hoàng cho Tiểu Hoan Hoan vừa ngủ, lúc này bên ngoài màn đêm đã bắt đầu buông xuống.
Nam Tầm vừa xuống lầu liền thấy trong phòng khách có rất nhiều người hầu, trên chiếc bàn dài phong cách Châu u có một nhà ba người Nam Hạo Thiên và Diệp Sâm đang ngồi.
Diệp Sâm đưa lưng về phía cô, nhưng cô nhận ra bóng dáng anh ta.