Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 4
Chương 4
“Hắn chính là Lăng Tiêu? Là con trai của ả đàn bà đóng phim s3x An Lan kia?”
“Chính là hắn, ả đàn bà An Lan đúng là làm bậy, gả cho người ta mà còn không an phận, cả ngày chỉ biết đi quyến rũ đàn ông khắp nơi, cuối cùng còn bị Lăng Hoa Thanh bắt gặp rồi đâm chết người, sau đó nữa đời còn lại phải ngồi tù.”
“Sao Lăng Hoa Thanh chỉ đâm tên gian phu? Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ đâm ả tiện nhân An Lan kia đầu tiên.”
Đóng phim s3x, gian phu, tiện nhân, những chữ này giống như một con dao bén nhọn, từng đao từng đao cắm ở trong lòng Lăng Tiêu, đau đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Sắc mặt của thiếu niên lạnh lùng đạm mạc này, rốt cục cũng có chút cảm xúc.
Chỉ thấy hắn nắm chặt hai quyền, sắc mặt không còn chút máu, đáy mắt vô hồn, hắn cử động cứng ngắc, giống như một cái xác không hồn.
Lúc này một thanh âm lỗ m ãng từ một góc nào đó truyền đến,: “《 Váy Hạ Chi Thần 》 mọi người xem qua chưa? Dáng người của ả đàn bà An Lan thật sự rất tuyệt, còn có thanh âm r3n rỉ khiến người đều mềm nhũn, ả ta đúng thật sự là trời sinh làm đi3m…”
Thanh âm lỗ m ãng của người đàn ông trung niên vừa dứt, bỗng nhiên cổ ông ta bị siết chặt, cổ họng hít thở không thông.
“Ông nói ai là đi3m?”
Thanh âm lạnh lẽo trước mắt truyền đến: “Ông nói lại lần nữa xem.”
Đối diện với người đàn ông trung niên là một đôi mắt đỏ thẫm.
Cả người Thiếu niên trước mắt mang theo hơi thở của sự chết chóc, hai mắt hừng hực lửa giận.
Đối mặt với sự phẫn nộ của Lăng Tiêu, người đàn ông sợ hãi mở to hai mắt, thân thể mềm nhũn không có sức phản kháng, ông ta chỉ có thể để hắn bóp cổ họng của mình.
“Lăng tiêu buông tay ra, cậu còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”
Tôn Tư Lam không còn mặt mũi nào đứng ở chỗ này, hận không thể kéo Lăng Tiêu lập tức rời đi, nhưng sức của Lăng Tiêu vô cùng mạnh, cô làm thế nào hắn cũng không nhúc nhích được.
Cô chỉ có thể thấp giọng cảnh cáo: “Lăng Tiêu, ba cậu còn ở trong tù, chẳng lẽ cậu cũng muốn vào đó sao?”
Qua hồi lâu, Lăng Tiêu rốt cục cũng buông lỏng người đàn ông ra.
Chân người đàn ông mềm nhũn, ông ta không dám thở mạnh ngồi phịch xuống dưới đất run lẫy bẫy.
Khoảnh khắc vừa rồi, ông ta cho rằng bản thân sẽ chết ở trong tay người thanh niên này.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng cách đó không xa, cho nên một màn này cô đều nhìn thấy rõ ràng, cô có chút tò mò, người thanh niên kia thật sự sẽ giết ông ta ở đây sao? Ánh mắt của hắn thật đáng sợ.
Lúc Lăng Tiêu rời đi có lướt qua người của Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt hắn nhìn cô không có một chút cảm xúc nào.
Khi ánh mắt của hắn liếc qua, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác máu trong cơ thể mình đều bị đóng băng, toàn thân phát lạnh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lăng Tiêu đi rồi, thật lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn mới tỉnh táo lại, nghĩ thầm: “Thanh niên đó đúng là ác ma!”
Đoạn nhạc đệm này tới nhanh, đi cũng nhanh.
Giống như một tảng đá ném vào mặt hồ, sẽ không còn ai để ý đến chuyện vừa xảy ra nữa.