Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 353
Chương 353
Thịnh phu nhân lại nói tiếp: “Mẹ đã nói với Lăng Tiêu để con ở lại hai ngày, chờ tiệc đầy tháng trôi qua, mẹ và bà ngoại sẽ đích thân đưa con trở về, nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hiểu nhiều về gia đình bà ngoại, lúc cô còn rất nhỏ bọn họ đã đi Mỹ, bình thường rất ít trở về.
Khi còn nhỏ, cô chỉ biết ông ngoại và bà ngoại đều theo nghề trung y, chuyên trị các loại bệnh nan giải người khác bó tay không có cách nào chữa, họ đặc biệt ghê gớm.
Nhưng sau đó ông ngoại bị bệnh nặng, cả nhà liền đi ra nước ngoài.
Khi đó cô còn nhỏ không hiểu chuyện, mẹ nói với cô, nhà bà ngoại đi Mỹ là vì chữa bệnh cho ông ngoại.
Sau này cô lớn lên một chút, mẹ mới nói cho cô biết là ông ngoại bà ngoại chắn đường phát tài của người nào đó, kỳ thật ông ngoại là bị người ta đánh.
Mẹ cũng nói không rõ được chuyện mười mấy năm trước, lần đó sau khi ông ngoại sinh bệnh thì sức khoẻ đã không bằng trước kia.
Còn cậu, ông cũng không kế thừa y bát của ông ngoại bà ngoại, mà là buôn bán dược liệu, hiện tại kinh tế đình trệ nên tính về nước phát triển.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong đề nghị của Thịnh phu nhân thì nói: “Có lẽ Lăng Tiêu sẽ không đồng ý.”
Hắn cảm thấy cô giả vờ kinh sợ, cho nên căn bản không đi tra xét.
Mặt Thịnh phu nhân trầm xuống: “Nếu không điều tra rõ chuyện này, con cũng đừng trở về Lăng gia.”
Thịnh Hoàn Hoàn rũ mi xuống: “Con sẽ nói chuyện với anh ta.”
Trải qua chuyện ở hầm giam, đến nay trong lòng cô còn sợ hãi. Nếu tất cả không phải ảo giác thì đáng sợ đến mức nào, phòng ngủ của họ nằm trên hầm giam kia, sao cô có thể an tâm ở lại nữa?
“Vậy con nói chuyện rõ ràng với cậu ta, bằng không sao mẹ yên tâm để con ở lại Lăng gia nữa?”
Cô ngoan ngoãn gật gật đầu: “Dạ, con sẽ nói chuyện.”
Thịnh Hoàn Hoàn luôn cho rằng lá gan mình không nhỏ, nhưng trải qua chuyện dưới hầm giam, cô mới biết mình không kiên cường lớn mật như trong tưởng tượng.
Nếu không làm rõ chuyện này, cô cũng không dám trở về Lăng gia ở.
Sau khi ăn xong, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến phòng Thịnh Xán, nắm chặt tay ông, nhìn gương mặt ngủ say yên bình đó, cô nhịn không được nói: “Ba, ba muốn ngủ tới khi nào, vì sao còn chưa tỉnh lại?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cảnh trước kia Thịnh Xán nghiêm khắc dạy dỗ mình, hốc mắt cay cay: “Ba, con rất hối hận năm đó không nghe lời ba, nếu thời gian có thể quay ngược, con nhất định sẽ là đứa con gái làm ba kiêu ngạo.”
Nếu thời gian có thể quay ngược, cô nhất định sẽ không để mình sống hèn nhát như thế.
Trước kia Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt không muốn xa rời Mộ Tư, cảm thấy chỉ cần có anh ta thì cô không cần học cái gì, chỉ ở nhà sinh con nuôi dạy con cho anh, anh sẽ là bến cảng ấm áp an toàn nhất của cô và bọn nhỏ.
Sau này cô mới biết được, người mà cô có thể dựa vào vô điều kiện, trừ ba mẹ yêu thương mình ra thì chỉ còn bản thân.
Nhìn Nam Tầm đi, Cố Nam Thành đã từng yêu cô ấy điên cuồng, không quan tâm trong nhà phản đối mà kiên quyết cưới cô.