Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 349-350
Chương 349
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói, Thịnh phu nhân cũng không ép hỏi nữa: “Con còn nhớ mình trở về thế nào không?”
Thịnh Hoàn Hoàn chần chờ, nghĩ tới hầm giam khủng bố kia thì ôm Thịnh phu nhân càng chặt: “Con không nhớ.”
Thịnh phu nhân trấn an vỗ lưng cô: “Nếu nhớ không nổi thì không cần nhớ nữa, ngủ tiếp một lát, mẹ đi làm đồ ăn ngon cho con.”
Thịnh phu nhân đặt bùa trừ tà dưới gối Thịnh Hoàn Hoàn rồi rời đi.
Sau khi Thịnh phu nhân đi rồi, Thịnh Hoàn Hoàn lấy lá bùa ra, phát hiện là bùa thì đáy mắt tràn ngập sợ hãi, sau một lúc lâu thì trở nên thực hoang mang.
Cô không muốn trở lại Lăng gia, nơi đó chính là ác mộng của cô.
Huống chi sau khi Lăng Tiêu vô tình đối xử với mình như thế, cô không có cách nào làm như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục lấy lòng và ngủ chung một giường với hắn.
Nhưng phải làm sao mới có thể kết thúc cuộc hôn nhân này?
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên thực hối hận, lần đó ở văn phòng của ba, khi Lăng Tiêu bảo cô lựa chọn, cô lại không có dũng khí rời khỏi hắn.
Thịnh phu nhân vốn nghĩ Lăng Tiêu đã đi rồi, không ngờ xuống lầu thì hắn đang ngồi ở phòng khách, với khí thế hùng mạnh kia, bảo người ta xem nhẹ cũng khó.
Bạch quản gia cũng không đoán được thiếu gia nhà mình sẽ ở lại.
Vừa rồi hắn nổi giận đùng đùng xuống lầu, lại không trực tiếp đá cửa đi ra ngoài, mà dừng lại ở phòng khách vài giây rồi ngồi xuống sô pha.
Khí thế trên người Lăng Tiêu rất lạnh lẽo, Bạch quản gia cũng không dám hỏi nhiều.
Thịnh phu nhân cong cong khóe miệng, gọi người hầu tới bưng trái cây lên cho Lăng Tiêu, cũng pha sẵn trà rồi tự mình đi vào phòng bếp.
Bạch quản gia đổ trà cho Lăng Tiêu, thấy sắc mặt hắn dịu lại một chút mới châm chước hỏi: “Thiếu gia, có cần đón tiểu thiếu gia tới ở hai ngày không?”
Lăng Tiêu liếc ông một cái: “Không, ngày mai mới đón nó tới dự tiệc.”
“Vậy… tôi cho người đưa quần áo tắm lại đây?”
“Lần trước ở lại còn.”
Là tính ở lại qua đêm thật!
Bạch quản gia cười cười, không hỏi nhiều nữa.
Trong ngực Lăng Tiêu nghẹn một cục buồn phiền, hắn cũng không biết vì sao mình lại ở lại, chỉ là trong đầu cứ xẹt qua hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn rơi nước mắt, cô đơn lại tràn ngập thất vọng, cả người đã ảm đạm không ánh sáng.
Đây không phải là Thịnh Hoàn Hoàn mà hắn quen biết.
Hắn muốn ở lại, nhìn xem cô có “Trúng tà” như Bạch quản gia nói hay không.
Qua một lúc lâu, Thịnh phu nhân đi ra từ phòng bếp, thấy Lăng Tiêu vẫn ngồi đó liền nói với hắn: “Lăng Tiêu, cơm sắp xong rồi, con lên lầu gọi Hoàn Hoàn xuống ăn cơm đi.”
Nói xong, Thịnh phu nhân không dám nhìn sắc mặt của Lăng Tiêu mà vội xoay người bước vào phòng bếp.
Lăng Tiêu nâng đôi mắt đen lên liếc nhìn Bạch quản gia: “Còn không mau đi?”
Chương 350
Bạch quản gia ho nhẹ một tiếng: “Thịnh phu nhân bảo ngài làm.”
Thiếu gia, nếu quyết định chịu thua thì phải thể hiện thành ý!
Lăng Tiêu tức giận trừng ông một cái, nhiệt độ quanh người cũng giảm xuống mấy độ, một lát sau mới đứng lên, đi lên trên lầu.
Nhìn bóng dáng của Lăng Tiêu, trong lòng Bạch quản gia rất vui mừng, hy vọng lần này thiếu gia có thể bình tĩnh nói chuyện với thiếu phu nhân.
Lăng Tiêu đi lên lầu, đẩy cửa phòng Thịnh Hoàn Hoàn ra.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu thì sắc mặt bất giác trầm xuống: Không phải hắn đi rồi sao, vì sao còn ở đây?
Lăng Tiêu thấy trên người Thịnh Hoàn Hoàn chỉ bọc một cái áo tắm thì nhíu mày lại, trở tay đóng cửa rồi đi qua chỗ cô.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn ngơ người một lát thì lựa chọn làm lơ hắn, lấy quần áo để thay ra từ tủ, kéo áo tắm trên người xuống ngay trước mặt Lăng Tiêu rồi mặc vào từng cái.
Lăng Tiêu thâm trầm nhìn, cô có ý gì?
Sau khi mặc quần lót vào, Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy cái váy tròng lên, lúc này Lăng Tiêu bắt lấy tay cô, ấn cô ngồi ở mép giường, chỉ vào vết bầm tím doạ người trên đầu gối cô mà hỏi: “Chuyện gì đây?”
Da Thịnh Hoàn Hoàn trắng nõn tinh tế, vết bầm tím trên đầu gối cô như một vết mực dính trên mảnh ngọc tốt nhất, đặc biệt chói mắt, làm người ta đau lòng tiếc hận.
Thịnh Hoàn Hoàn buông váy xuống, thản nhiên nói câu: “Chỉ té ngã một cái, không chết được.”
Sự lạnh nhat của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu thực không vui: “Mẹ cô nói cô bị kinh sợ, tôi thấy cô rất khoẻ.”
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dời từ nơi khác về gương mặt Lăng Tiêu, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, sợ bỏ lỡ một tia khả nghi: “Hầm giam kia có cái gì, anh thật sự không biết sao?”
Lăng Tiêu hỏi lại: “Có cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn muốn tìm ra một tia chột dạ trên mặt hắn, đáng tiếc cô thất bại, hoặc là hắn diễn quá giỏi, nhưng hắn căn bản không cần làm vậy.
Cô cong cong môi, lạnh lùng nói: “Cũng đúng, anh chưa từng bị người ta nhốt vào đó, sao mà biết được chứ?”
Lăng Tiêu không tức giận vì cách ăn nói móc họng của cô, hắn hỏi: “Vậy cô nói cho tôi biết, cô đã nhìn thấy gì dưới hầm giam?”
Nhìn thấy gì dưới hầm giam?
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến gương mặt máu tươi đầm đìa kia thì sắc mặt lập tức trắng bệch, cả người căng cứng, đôi tay siết chặt lấy làn váy trên đùi.
Đến bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc đó là ảo giác của mình hay là sự thật.
Nói là ảo giác, lại chân thật như vậy, nếu là chân thật lại không hợp lẽ thường…
Lăng Tiêu nhìn phản ứng của cô thì nhăn mày kiếm lại.
Động tác và vẻ mặt có thể gạt người, nhưng sắc mặt thì không. Người giả vờ ngượng ngùng sẽ không đỏ mặt, tương tự như vậy, người giả vờ sợ hãi không thể biến sắc mặt trở nên trắng bệch trong phút chốc, cả màu môi cũng nhạt đi.
Xem ra cô thật sự bị kinh sợ dưới hầm giam, là do tâm lý sợ hãi sinh ra ảo giác, hay là có người cố ý giả thần giả quỷ, hoặc là trên đời này thực sự có yêu ma quỷ quái gì?