Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 305
Chương 305
Thịnh Hoàn Hoàn cố nén đau đớn mà ôm chặt cậu, không dám buông tay, mãi đến khi máu tươi chảy xuống cổ tay cô.
“Không có gì, không có gì, đừng sợ Thiên Vũ, đều đã qua, dì và ba sẽ luôn bảo vệ Thiên Vũ, sẽ không để kẻ nào tổn thương con nữa…”
Thịnh Hoàn Hoàn không màn đến đau đớn trên tay, vươn bàn tay còn lại nhẹ nhàng trấn an tấm lưng cứng đờ của Lăng Thiên Vũ, một chút lại một chút…
Dần dần, thân thể Lăng Thiên Vũ cứng đờ, rốt cuộc cũng thả lỏng lại, cậu buông miệng ra, nhìn làn da bị cậu cắn rách thì cái miệng nhỏ bĩu ra khóc rống lên, nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt.
Thịnh Hoàn Hoàn đau lòng muốn chết, lập tức ôm chặt lấy cậu: “Không sao Thiên Vũ, dì không đau, không đau chút nào cả.”
Lăng Thiên Vũ nghe xong lại khóc càng thương tâm.
Cậu nắm tay cô, cẩn thận hôn hôn bên cạnh vết thương, lại thổi nhẹ vào đó, nước mắt làm ướt cả cánh tay cô.
Nhìn cậu nhóc áy náy, lòng Thịnh Hoàn Hoàn đau đớn từng cơn, đứa trẻ đáng yêu hiểu chuyện như thế này mà sao họ lại nỡ tổn thương?
Lăng Tiêu cũng nghe thấy động tĩnh, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của hắn.
Cậu nhóc trong lòng cô như con nai con kinh hoảng, đột nhiên tránh thoát khỏi ngực cô rồi vội nắm lấy bức tranh trên mặt đất xé nát, tiếp theo thì phóng vào phòng tắm.
Thịnh Hoàn Hoàn mang đầy nghi hoặc đuổi theo, liền thấy cậu nhóc ném những mảnh vụn đó vào bồn cầu rồi ấn nút xả nước, rất nhanh chúng đã biến mất.
Hình như cậu nhóc còn nhẹ nhàng thở ra.
Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được hành động của cậu, hình như cậu không muốn để Lăng Tiêu nhìn thấy bức họa kia, vì sao chứ?
Khi Lăng Tiêu đi vào liền thấy đầy đất bừa bãi, bút vẽ và màu ném đầy đất, vệt đỏ tươi kia đặc biệt chói mắt.
Thịnh Hoàn Hoàn dẫn cậu nhóc đi ra từ phòng tắm.
Lăng Tiêu nhìn cậu nhóc, cũng không hỏi cái gì.
Lăng Thiên Vũ buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra, tiến lên ôm lấy Lăng Tiêu chân, giống như con cún con cọ đầu vào đùi hắn.
Lăng Tiêu nâng bàn tay thon dài lên đặt trên cái đầu nhỏ của cậu, sau đó nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt rất sắc bén.
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, giải thích: “Vừa rồi Thiên Vũ vẽ…”
Lăng Tiêu đột nhiên mở miệng: “Không phải tôi đã nói với cô là Thiên Vũ sợ máu sao? Vì sao còn cho nó dùng bút màu đỏ?”
Hiển nhiên Lăng Tiêu rất nổi giận, ánh mắt hắn lạnh lẽo đến lạ thường.
Thịnh Hoàn Hoàn mím môi, giấu cánh tay bị thương ở phía sau: “Xin lỗi, là tôi sơ sót.”
Lăng Tiêu dời mắt đi, bế cậu nhóc lên xoay người rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cánh tay còn đổ máu, lòng hơi chua xót.
Nhưng chua xót cái gì chứ, trong mắt Lăng Tiêu, cô chỉ là một bảo mẫu có thêm nghĩa vụ ăn nằm với hắn, mà cô gả cho hắn cũng chỉ vì Thịnh gia cần một chỗ dựa.