Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 285
Chương 285
Thịnh Hoàn Hoàn kể lại sơ lượt chuyện tối hôm qua, tất nhiên sẽ không nhắc đến trọng điểm, cô rất sợ Thịnh phu nhân hỏi đến Lam Nhan, cũng may tối hôm qua Lam Nhan không xuất hiện trong video.
Thịnh phu nhân không nhắc đến Lam Nhan, cũng không nhìn ra dị thường tối hôm qua của cô, nghe cô kể xong thì lạnh lùng hừ một cái: “Đáng đánh, đám con gái đó chẳng ai tốt lành, bản thân không bằng người ta thì thích so bì hơn thua đủ kiểu, thật không biết họ lấy tự tin từ đâu ra.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Dạ… Đúng vậy!”
“Còn con đó, đừng cảm thấy hiện tại ba con hôn mê bất tỉnh thì cái gì cũng nhường nhịn, thứ chó mèo gì cũng dám khinh nhục con, Thịnh gia chúng ta còn chưa nghèo túng đến mức độ đó.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ… Đánh người là con.”
“Không phải con bị tạt nước sao? Còn Cố Nam Thành kia nữa, đầu óc cậu ta có úng nước không, phụ nữ cãi nhau liên quan gì đến cậu ta, đàn ông con trai lại hất mũi lên mặt với phụ nữ, cũng không sợ mất thân phận.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “… Đúng vậy!”
“Theo mẹ thấy Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ nhất định có gì rồi, cô ta tính trước được Cố Nam Thành sẽ bênh mình nên mới dám làm càn như thế, con phải cẩn thận một chút, mẹ hoài nghi cô ta sẽ trả thù chúng ta, cô ta nhất định còn có chiêu sau nữa.”
Không thể không nói, ánh mắt của Thịnh phu nhân rất tinh tường.
Người từng trải liếc một cái liền nhìn ra tình huống tối hôm qua, Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ nhất định là có gì, còn về chuyện đến mức độ nào thì chỉ có đương sự mới biết được.
Thịnh phu nhân nhắc tới chuyện này làm Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lo lắng, mẹ cô đã biết việc này thì chị Nam Tầm nhất định cũng biết, không biết chị ấy và Cố Nam Thành có cãi nhau không.
Hiện tại Cố Nam Thành tựa như Mộ Tư lúc trước phản bội cô!
“Tối hôm qua cũng may có Lăng Tiêu che chở cho con, bằng không trong tình hình lúc ấy, mẹ lo Cố Nam Thành sẽ ra tay đánh con thật.”
Giọng của Thịnh phu nhân lại truyền đến, mang theo tán thưởng đối với Lăng Tiêu: “Hoàn Hoàn, con phải tốt với Lăng Tiêu một chút, tối hôm qua cậu ấy thật là… Thật là quá bảnh.”
Là ảo giác của cô sao? Sao giọng của mẹ vừa kích động, lại vừa mang theo chút thẹn thùng?
Chỉ nghe Thịnh phu nhân khẽ ho một tiếng, nhại lại cách nói tối hôm qua của Lăng Tiêu: “Cố tổng thật có nhã hứng, phụ nữ cãi nhau mà anh cũng muốn cắm một tay vào, thật làm tôi mở rộng tầm mắt.”
“Cố tổng, vợ tôi thế nào còn không tới phiên anh tới dạy dỗ. Cô ấy đánh người là vì người nọ đáng đánh.”
Đừng nói, Thịnh phu nhân học ra dáng ra hình, nghe ra lúc này bà đặc biệt vui vẻ: “Chậc chậc, nghe xem, nghe mấy câu này đi, nếu năm đó ba con có một nửa khí phách này thì đã không đau khổ theo đuổi mẹ lâu như vậy.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “…”
Nghe giọng nói hưng phấn của mẹ, cô rất buồn cười, nhưng lúc này cô lẻ loi nằm trên giường bệnh, thật sự cười không nổi.
Nếu hiện tại cô không nằm một mình ở bệnh viện, cô nghĩ mình sẽ phấn khích giống như mẹ, bởi vì tối hôm qua Lăng Tiêu thật sự quá ngầu. Đặc biệt là tiếng cười lạnh khinh thường nhằm vào Cố Nam Thành kia, hình như muốn nói: “Ông đây muốn bảo vệ vợ mình còn cần nhìn đúng sai à?”
Khi đó tim đập cô thật sự đập lỡ mấy nhịp.