Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 903
Chương 903
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm vào cô thêm càng lúc càng thêm lạnh lẽo và tức giận hơn.
Ly hôn rôi? Cô đừng mơ, anh đã đồng ý chưa?
“Ngài Nguyễn, tôi không làm chậm trễ thời gian của hai người nữa…” thấy anh vẫn không nói gì, Tô Khiết cũng không muốn nói gì nữa, kết hôn ba tháng, có thể nói cô cũng hiểu anh một chút.
Anh từ trước đến nay quý lời nói như vàng, chuyện anh không quan tâm thì từ trước đến giờ chưa bao giờ để ý qua, anh đến bệnh viện chắc có chuyện quan trọng thôi đúng chứ?
Thiết nghĩ lúc này cô đang làm lỡ thời gian của họ ở đây rồi.
Cho nên cô tỏ ra biết điêu một chút, tự mình rời khỏi, tránh để người khác đuổi.
“Không chậm trễ gì, tôi đến tìm em.” Nguyễn Hạo Thần cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trâm trâm, mang theo sự nguy hiểm khiến người ta khó hít thở.
“Tìm tôi? Tìm tôi làm gì? Có chuyện gì sao?” Tô Khiết dừng bước, nhìn về phía anh, đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của anh, âm thâm hít sâu một hơi, bộ dạng anh lúc này quả thực đáng sợ: “Chúng ta đã ly hôn rôi, anh vẫn có chuyện gì sao?”
Bọn họ đã li hôn rôi, hơn nữa cô cũng đã lấy được Nguyễn Thị cho anh theo hợp đồng.
Hơn nữa, lúc cô làm thủ tục li hôn, không lấy của anh đồng tiên nào, cho nên cũng không có vấn đề gì về tài sản.
Cô vẫn thật sự không nghĩ ra anh bây giờ tìm cô rốt cuộc là có chuyện gì?
Cô biết, tính cách của anh chắc chắn không phải là người thích dây dưa không dứt khoát, chuyện ở nước M, cô chỉ coi như một lân tình cờ, một chuyện ngoài ý muốn.
Anh nói anh đến tìm cô, lúc này cơn giận đó không phải nhằm vào cô đấy chứ? Có điều, bọn họ đã ly hôn rôi, cô cảm thấy không đến nỗi đấy đâu nhỉ?
Nghe cô luôn miệng nhắc đến việc ly hôn, hai mắt Nguyễn Hạo Thần híp lại mang theo sự nguy hiểm, bước chân tiến lên, đi về phía cô.
Theo sự tiến lại gân của anh, sự nguy hiểm từ anh dường như bao trùm lên cô, trong phút chốc khiến cô có một loại cảm giác sắp ngạt thở.
“Ngài Nguyễn nếu như thật sự có chuyện gì, có thể để thư kí Lưu đến tìm tôi, thời gian của ngài quy báu, không cần phải tự mình đến đây.” Mặc dù bộ dạng anh lúc này quả thực rất đáng sợ, quá dọa người, Tô Khiết vẫn nói rõ hết ý của cô, chỉ là khi nói đến những từ cuối cùng thì giọng nói không suy nghĩ có chút hạ thấp xuống.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Tô Khiết thật lòng cảm thấy, cho dù thật sự có chuyện gì, anh hoàn toàn có thể để thư kí Lưu đến tìm cô, không cân thiết phải tự mình đến.
Nói thật, chuyện lần trước ở nước M, lại thấy dáng vẻ lúc này của anh, Tô Khiết có chút lo lăng.
Thư kí Lưu nhìn về phía Tô Khiết, trên mặt tràn đây kinh ngạc một cách rõ ràng.
Trong lúc tổng giám đốc tức giận dọa người như vậy mà còn có thể nói rõ ràng đến cuối cùng, cô chủ đúng là người đầu tiên chưa từng có trước đây.
Sự dũng cảm này của cô chủ, anh ta thật lòng bái phục, chỉ là có thể không cân kéo chuyện này đổ lên người anh ta được không?
Anh ta vốn dĩ đã đủ oan ức lắm rồi, đủ đen đủi rôi.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần khẽ híp lại, cô vậy mà vẫn có thể nói rõ ràng như vậy, có việc thì bảo thư kí Lưu đến tìm cô, anh không cần tự mình đến? Ở tròng lòng cô, anh còn không được hoan ngênh bằng thư kí Lưu sao?
Nhìn bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt này của cô, nghe thấy lời nói giống như sự việc không liên quan đến cô, Nguyễn Hạo Thần cắn răng, chỉ hận không thể cắn nát cô.