Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 847
Chương 847
Nhạc Hồng Linh nghe được tiếng có người lấy súng ra.
Nếu đã dùng súng, tình huống chắc chắn rất nghiêm trọng, không chừng kẻ địch đến chặn cửa.
Nhưng Đường Bách Khiêm cũng không thông báo cho cô ấy cũng không dặn dò làm cái gì, vừa rồi Đường Bách Khiêm đi vào không hề nói gì cả, hình như Đường Bách Khiêm cố ý giấu giếm.
Nhưng sau đó Nhạc Hồng Linh nghĩ nếu kẻ địch thật sự chặn cửa thì hiện tại quan trọng nhất là bảo vệ tốt cho hai bé cưng, tuyệt đối không được để hai bé cưng chịu bất cứ tổn thương gì.
Nhạc Hồng Linh không hiểu tình hình bên ngoài, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ý của mẹ là bọn họ đến đây là muốn đối phó bác Đường sao?” Con ngươi Đường Minh Hạo nhanh chóng lóe lên, lúc này trong đầu cậu bé đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, nếu người tới thật sự là Nguyễn Hạo Thần thì sao?
Chẳng lẽ Nguyễn Hạo Thần muốn đối phó với bác Đường? Chuyện này không giống như bác Đường nói.
“Chỉ có một khả năng này.” Nhạc Hồng Linh nhìn Đường Minh Hạo một cái, có vẻ rất chắc chắn, ở tình huống chặn cửa này nếu không phải muốn đối phó Đường Bách Khiêm thì còn có thể là ai chứ?
Khóe môi Đường Minh Hạo nhếch lên, cậu bé nghĩ nếu Nguyễn Hạo Thần không phải tới đối phó bác Đường thì có lẽ đến đây vì mẹ.
Đường Vũ Kỳ còn khóc, nhưng cô bé thấy hai người không để ý tới mình, hơn nữa bắt đầu bàn bạc chuyện chính, trong mắt cô bé cũng tò mò nên tiếng khóc chậm rãi nhỏ hơn rất nhiều.
“Mẹ Hồng Linh, con muốn đi xem một chút.” Trong lòng Đường Minh Hạo tò mò, cậu bé muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cậu bé muốn biết người đó có phải là Nguyễn Hạo Thần hay không?
Cậu bé cảm thấy chuyện này rất quan trọng, rất quan trọng đối với mẹ.
“Anh, em cũng đi với anh.” Tiếng khóc của Đường Vũ Kỳ dừng lại, cô bé đột nhiên cảm giác anh trai định làm chuyện gì đó rất kích thích, cho nên cô bé cũng muốn đi.
“Không được, không thể đi, hai đứa không thể đi.” Sắc mặt Nhạc Hồng Linh hơi trâm xuống, hiện tại cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao hai đứa nhỏ có thể đi ra ngoài.
“Con nghĩ không có gì nguy hiểm đâu, nếu không vừa rồi bác Đường lại đây đã thông báo sớm để chúng ta trốn rồi.” Đường Minh Hạo rất thông minh, ngay cả chuyện này cũng nghĩ tới.
“Hơn nữa, hiện tại cũng không có tiếng gì quyết liệt, cho nên chắc chắn không đánh nhau, hai bên đối mắt nhau, còn có thể giữ bình tĩnh, vậy thì sẽ không dễ dàng đánh nhau.” Không thể không nói bạn học nhỏ Đường Minh Hạo phân tích rất có lý.
“Chúng ta đi ra ngoài đi.” Vừa rồi bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ còn khóc như mưa, bây giờ vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
“Em xem náo nhiệt gì chứ, tiếp tục khóc đi.” Đường Minh Hạo liếc cô bé một cái, vừa rồi cậu còn cố gắng dỗ cô bé nhưng không được, hiện tại không dỗ thì cô bé rất tốt.
“Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì thì hai đứa không thể đi ra ngoài, nếu hai đứa xảy ra chuyện gì thì mẹ sẽ ăn nói thế nào với mẹ tụi con chứ.” Nhạc Hồng Linh chắc chắn không thể nào để hai đứa nhỏ đi ra ngoài dưới tình huống như vậy, lỡ hai bên đánh nhau thì viên đạn không có mắt.
Con ngươi Đường Minh Hạo lóe lên, không nói gì nữa.
Trên cầu thang, Chương Bình đột nhiên nhận được tin tức, sau đó đến gân Nguyễn Hạo Thần, thấp giọng nói: “Phát hiện có người đưa cô Tô rời đi từ cửa sau.”
Mặc dù Chương Bình thấp giọng nhưng không phải quá thấp, đủ để Đường Bách Khiêm nghe thấy được.
Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, sau đó lạnh lùng nhìn Đường Bách Khiêm một cái, khóe môi anh hơi cong lên, lộ vẻ cười lạnh, sau đó không chút để ý nói: “Cho mấy người đi theo, đừng để mất dấu.”