Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 810
Chương 810
Chỉ cần bắt được cô ấy thôi, anh sẽ có cách bắt cô ấy về.
Nguyễn Hạo Thần cúp máy, anh đi ra bãi đậu của máy bay, bây giờ anh phải đến nước M với tốc độ nhanh nhất.
Để an toàn, Nguyễn Hạo Thần còn sai người điều tra camera ở ngoài sân bay và danh sách hành khách từ thành phố A sang nước M, sau khi xác định Tô Khiết đã đi nước M, Nguyễn Hạo Thần mới lên máy bay tư nhân, bay thẳng một mạch sang nước M.
Đương nhiên, suốt dọc đường Nguyễn Hạo Thần cũng không rảnh rỗi, anh gọi điện cho người bên nước M để hỏi han cặn kẽ.
Nguyễn Hạo Thần không gọi điện cho Tô Khiết vì anh biết, sau khi cô đến nước M, chắc chắn sẽ không dùng số điện thoại bên này nữa.
Còn số điện thoại của cô bên nước M thì anh lại không biết, bởi thế cũng chẳng tài nào gọi được.
Lúc máy bay đến nước M, ông cụ Nguyễn gọi điện qua cho anh, Nguyễn Hạo Thần nhìn thoáng qua chứ không bắt máy, xem ra người ấy đã bắt đầu hành động rồi, ông cụ đã biết đến chuyện này.
Nguyễn Hạo Thần hiểu rất rõ phong cách làm việc của người ấy, trước giờ hắn ta chưa bao giờ làm việc trong bóng tối, bởi thế ngay từ ban đầu đã để cho ông cụ biết, cũng cho ông cụ có cơ hội phản kích tự cứu lấy mình.
Đây cũng chính là hiệu quả mà Nguyễn Hạo Thần muốn.
Một lúc sau, Tịch Xuyên lại gọi cho anh, lần này anh bèn bắt máy.
“Anh ba, có người đang lén phá Nguyễn Thị kìa.” Không ngoài dự liệu của Nguyễn Hạo Thần, chuyện mà Tịch Xuyên nói với anh chính là chuyện này.
“Tôi biết, cậu đừng nhúng tay vào, nói với ông cụ, nếu như ông cụ muốn giữ Nguyễn Thị lại thì phải xem bản lĩnh của ông ấy, nếu như không giữ được thì nén đau thương thuận theo hoàn cảnh đi.” Nguyễn Hạo Thần chỉ hững sờ đáp lại một câu rồi cúp máy.
Trong công ty Nguyễn Thị, Tịch Xuyên sững sờ hẳn, ý của anh ba là không quan tâm đến chuyện này hả?
Nén bi thương thuận theo hoàn cảnh? Nghiêm trọng như vậy luôn sao?
Không. Không đúng, anh ba nói là anh ấy biết? Sao anh ta lại cảm thấy không chỉ đơn giản là biết mà hình như đụng đến Nguyễn Thị còn là ý của anh nữa nhỉ?
Do anh ta cả nghĩ sao?
“Sao hả? Nó nói sao?” Ông cụ Nguyễn đứng bên cạnh sốt ruột mà hỏi.
“Anh ba nói là nếu như ông muốn giữ lại Nguyễn Thị thì phải xem xem bản lĩnh của ông thế nào.” Tịch Xuyên quay sang nhìn ông cụ rồi thở dài khe khẽ, ý của anh ta đã rất rõ ràng, anh ba sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
“Giỏi, giỏi lắm, nó không quan tâm thì tôi, tôi không tin không có nó thì không giữ lại được công ty.” Ông cụ Nguyễn vừa gọi điện cho Nguyễn Hạo Thần, anh không bắt máy, ông ta đã hiểu ngay anh không định nhúng tay vào chuyện trong công ty.
“Tôi vẫn còn chưa chết kia mà, có tôi ở đây, chắc chắn Nguyễn Thị sẽ không sụp đổ đâu.” Bây giờ ông cụ Nguyễn còn sốt ruột hơn bất ký người nào khác, nhưng trước mặt Tịch Xuyên, ông ta bắt buộc phải tỏ ra mạnh mẽ, ông ta còn phải giữ gìn mặt mũi nữa kia chứ.
Lúc bay đến nước M, điện thoại của Nguyễn Hạo Thần đổ chuông, anh nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng bắt máy.
“Đại ca, sáng sớm hôm nay cô Tô đã đến nước M rồi, thời gian của thành phố A thì chắc là hơn ba giờ sáng, Đường Bách Khiêm đích thân ra đón, sau khi cô Tô lên xe, Đường Bách Khiêm đã lái đi, tôi đã tìm hiểu cặn kẽ, lần này Đường Bách Khiêm đón cô ấy đến căn cứ bí mật ở cực Bắc…” Đối phương nhanh chóng báo cáo lại cho anh.