Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 783
Chương 783
Thư ký Lưu lại nghĩ đến một chuyện, vừa nãy tổng giám đốc ngắt điện thoại quá vôi, anh ta vẫn chưa kịp nói chuyện cổ phần Nguyễn Thị với tổng giám đốc.
Có điều, lúc này anh ta không muốn gọi báo tin vui cho tổng giám đốc nữa, bỗng nhiên không còn tâm trạng.
Cũng có thể chuyện này anh ta không cân nói với tổng giám đốc, chắc tổng giám đốc đã biết rồi, nếu không tổng giám đốc cũng sẽ không ly hôn với bà chủ.
Tuy anh ta đã ở cạnh tổng giám đốc nhiều năm, vẫn luôn kính nể, tôn trọng tổng giám đốc, những chuyện hôm nay khiến anh ta có chút bất mãn với tổng giám đốc.
Cho nên, thư ký Lưu giờ phút này có chút buồn bực.
Lúc thư ký Lưu nhìn Tô Khiết, vẻ mặt phức tạp rồi cuối cùng vẫn gật đâu: “Vâng, tổng giám đốc đốc đồng ý.”
“Tôi đã nói là không có vấn đề mà, chuyện này bọn tôi đã sớm bàn bạc rồi, anh ấy nhất định sẽ đồng ý thôi.” Tô Khiết mỉm cười, vốn cô với Nguyễn Hạo Thần đã nói rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, Nguyễn Hạo Thần nhất định sẽ đồng ý.
Chỉ là phản ứng của thư ký Lưu lại khiến cô có chút buồn cười.
Vẻ mặt ‘ lưu luyến không rời ‘ của thư ký Lưu, không biết còn tưởng là thư ký Lưu sắp ly hôn đấy.
“Tổng giám đốc đã nói bà chủ muốn gì thì cho bà chủ, cho nên bà chủ cứ mở miệng, không cần khách sáo đâu.” Thư ký Lưu thấy nếu tổng giám đốc đã nói vậy thì anh ta không cần thiết phải đau lòng thay tổng giám đốc, ngược lại anh ta hi vọng bà chủ có thể yêu cầu nhiều chút.
Dù sao tổng giám đốc nhiều tiên.
Anh ta thấy giờ tổng giám đốc chỉ còn tiên, sau khi ly hôn với bà chủ tổng giám đốc một mình ôm tiên sống qua ngày đi.
Tô Khiết hơi sửng sốt, Nguyễn Hạo Thần lại rộng lượng, còn để cho cô mở miệng ra yêu cầu ư?
Anh không sợ cô dùng công phu sư tử ngoạm à?
Cô biết tất cả tài sản của Nguyễn Hạo Thần, anh lại không sợ cô thực sự chia nửa tài sản ư?
Theo lý thuyết, vợ chồng ly hôn có thể chia cho đối phương một nửa tài sản, bọn họ tuy là kết hôn theo thỏa thuận nhưng giấy kết hôn là thật, được pháp luật bảo vệ, hơn nữa trước khi kết hôn Nguyễn Hạo Thần cũng chưa công chứng tài sản nào cả.
Có điều những cái đó cũng không phải là thứ Tô Khiết muốn, cô cũng không phải loại người tham lam.
Thực ra cô không muốn thứ gì của Nguyễn Hạo Thần cả.
Tô Khiết cúi đầu, thấy mô hình xe đặt trên bàn cô thấy lúc trước, sau đó lại cười: “Cái này, tôi muốn cái này.”
Cái này là thứ con trai muốn nhất, cô thay con trai đòi thứ này là được rồi, cái khác cô không có hứng thú.
“…” Thư ký Lưu lại hoàn toàn sửng sốt, khó tin nhìn Tô Khiết, bà chủ nói gì cơ? Cô ấy chỉ muốn một chiếc mô hình ô tô?
Có điêu mô hình ô tô này có chút quen mắt, đúng rồi, là chiếc mà mẹ tổng giám đốc tặng cho anh ấy.
Chiếc mô hình này rất quý, nhưng đối với tổng giám đốc mà nói nó không đáng một xu.
Có điều, chiếc mô hình này là mẹ giám đốc tặng, cho nên đối với giám đốc mà nói, còn rất quan trọng.
Anh ta còn nhớ lân trước tổng giám đốc Tịch đông vào mô hình xe này, tổng giám đốc còn tức giận, đủ hiểu chiếc mô hình này quan trọng thế nào với tổng giám đốc, giờ bà chủ muốn chiếc mô hình này, anh ta có phải hỏi lại tổng giám đốc không?
Nhưng Tổng giám đốc trước đó đã lên tiếng rồi, nói bà chủ muốn cái gì thì cho cái đó, cho nên thư ký Lưu suy nghĩ một hồi, cuối cùng không có gọi điện thoại xin chỉ thị nữa.