Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 762
Chương 762
Tuy rằng cô bé kia nhìn có vẻ miễn cưỡng đồng ý, nhưng ông cảm thấy trong lòng cô bé không hề có sự miễn cưỡng, hơn nữa ông thấy cô rất có lòng tin.
Cô bé này đúng là thú vị!!
“Còn muốn chơi tiếp? Lần này cô bé sẽ thắng sao?” Lúc này bà cụ Đường vừa lo lắng vừa kích động.
“Không biết, hay là bà lại cầu xin Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi?” Ông cụ Đường nhìn dáng vẻ của bà cụ thì hơi cười khẽ, nửa thật nửa giả trêu ghẹo.
“Ừ, có thể, thà rằng tin là có, không tin là không.” Kết quả bà cụ Đường vẫn nghiêm túc cầu xin.
Ông cụ Đường không nhịn được lắc đầu, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, mặc dù vợ ông đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn là bảo bối của ông.
Ván thứ hai bắt đầu Tô Khiết vẫn nhẹ nhàng như mây gió, mà Cố Chính Tân rõ ràng hơi vội vàng, cũng có chút khô khan.
Mà người xem người cũng không còn không quan tâm như lúc trước, trên mặt đều căng thẳng.
Lần này Cố Chính Tân vô cùng nghiêm túc từ đầu, nhưng ván cờ bày ra, cũng không có kết quả như ông cụ Cố mong muốn thấy Cố Chính Tân thắng, lập tức đánh bại Tô Khiết.
Một bán cờ bắt đầu rất kịch liệt, hai người không phân cao thấp, ngang tài ngang sức.
Dù sao Cố Chính Tân cũng là quán quân thế giới, tất nhiên cũng có bản lĩnh, ván thứ nhất Tô Khiết có thể thắng vì Cố Chính Tân khinh địch, nguyên nhân khác là vì Tô Khiết có thể nhìn thấu suy nghĩ của Cố Chính Tân.
Nhưng ván này, ngay từ đầu Cố Chính Tân đã dùng toàn lực, nếu Cố Chính Tân luôn phát huy ổn định, Tô Khiết muốn thắng cậu ta thì thật sự rất khó khăn.
Nhưng Cố Chính Tân quá mong chiến thắng, đánh mãi không xong thì trong lòng nóng nảy, lại nhìn thấy dáng vẻ Tô Khiết vẫn nhẹ nhàng thoải mái thì anh càng nôn nóng không thể bình tĩnh lại.
Ông cụ Cố là người căng thẳng nhất, hai mắt ông ta thỉnh thoảng nhìn về phía Tô Khiết, mang theo sự sắc bén hung ác, muốn dùng ánh mắt làm cho Tô Khiết sợ hãi, hỗn loạn.
Không thể không nói ánh mắt sắc bén của ông cụ Cố rất đáng sợ.
Chỉ tiếc không hề ảnh hưởng đến Tô Khiết.
Tô Khiết vốn có tính cảnh giác cao, sao có thể không cảm nhận được ánh mắt đó của ông cụ Cố chứ, cô vốn không muốn để ý tới, nhưng cô nghĩ đến nhà họ Cố thật sự quá kiêu ngạo, khinh người quá đáng.
Tô Khiết cong khóe môi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ông cụ Cố, ông cụ Cố thấy Tô Khiết ngẩng đầu nhìn mình thì lập tức nheo mắt lại, trong con ngươi tràn đây sự tàn nhẫn, ông ta nghĩ một cô bé đối diện với ánh mắt này sẽ bị dọa sợ muốn chết.
Ông ta dọa chết cô bé này, để xem cô chơi cờ thế nào.
Tô Khiết nhìn ông ta thì ngẩn người, ngay sau đó nhẹ nhàng cười, nụ cười vô cùng tự nhiên.
Ông cụ Cố sửng sốt, ông ta không ngờ chẳng những Tô Khiết không bị dọa sợ mà ngược lại còn cười với mình.
Ngay cả đàn ông nhìn thấy ánh mắt của ông ta cũng sợ hãi, sao cô bé này lại không hề sợ hãi chút nào vậy.
Lúc ông cụ Cố kinh ngạc thì Tô Khiết cong khóe môi nói: “Ông cụ Cố, ông không nhìn bàn cờ mà vẫn luôn tôi như vậy, người không biết còn tưởng rằng ông muốn tôi thắng đấy.”
Tô Khiết dừng lại, sau đó đưa tay chỉ vào Cố Chính Tân rồi nói thêm một câu: “Cậu ta mới là cháu trai của ông.”