Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 585
Chương 586
Cậu ba Nguyễn ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại buồn bực, quả nhiên vẫn chưa đủ say, sớm biết thế này, lúc nãy ở dưới lầu, anh nên uống hai chai rượu trắng mới đúng.
“Anh không tìm thấy bản của anh, em lấy bản của em ra cho anh xem với.” Cậu ba Nguyễn tiếp tục dụ dỗ, anh đã nói dối đến mức vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh rồi.
Tô Khiết nhìn anh, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Vâng, được rồi, anh đợi một lát, em sẽ đi lấy cho anh.”
Cậu ba Nguyễn mừng thầm, xem ra vẫn có công dụng, lại còn rất tốt nữa, nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ không dễ lừa gạt như vậy, tuyệt đối không thể bị lừa được.
Cậu ba Nguyễn nhìn theo Tô Khiết, muốn biết xem rốt cuộc cô giấu bản thỏa thuận ở đâu, mà anh tìm hoài chẳng thấy.
Rồi cậu ba Nguyễn thấy Tô Khiết ngồi xổm bên giường, bên mép giường có đặt một đôi dép bông mới, cô cầm lên một chiếc dép, rồi rút bản thỏa thuận kết hôn của hai người từ trong chiếc dép bông đó.
Tất nhiên đôi dép bông đó vẫn còn mới, chưa từng xỏ qua lần nào.
Khóe miệng cậu ba Nguyễn giật mạnh, nhất thời không còn lời gì để nói.
Cô thật biết cách giấu, thật ra lúc trước khi đi tìm bản thỏa thuận, anh có nhìn thấy đôi dép bông này, nhưng không hề nghĩ nhiều.
Anh đâu thể ngờ rằng, cô lại giấu bản thỏa thuận trong dép bông chứ, anh cảm thấy chuyện này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của cô.
Nhưng cô cứ lần lượt vượt ra ngoài dự đoán của anh.
Cô quý trọng bản thỏa thuận này đến cỡ nào chứ? Sợ anh phát hiện ra đến thế à?
Cũng may anh lanh trí, uống rượu rồi hôn cô, nên giờ đầu óc cô không xoay chuyển nhanh như bình thường, cũng không cân nhắc chu toàn như ngày thường, bằng không, khi đứng trước cô, anh sẽ không bao giờ lừa cô lấy bản thỏa thuận từ trong dép bông ra.
Nếu không phải do cô tự tay lấy nó ra, chỉ sợ anh có tìm một năm cũng không thể nào tìm được.
Quả nhiên, thời gian cấp bách thì cần phải có thủ đoạn khác thường.
Giờ cô đã lấy bản thỏa thuận ra rồi, hơn nữa anh cũng rất chắc chắn rằng, nụ hôn lúc nãy của anh sẽ gây ảnh hưởng rất lớn cô, giờ cô không còn tỉnh ý quan sát như ngày thường, cũng không thể nhìn thấu nội tâm người khác như mọi khi nữa.
Nên chuyện kế tiếp cũng dễ dàng thực hiện giải quyết rồi.
“Anh muốn xem điều khoản nào?” Tô Khiết không đưa bản thỏa thuận cho Nguyễn Hạo Thần, cô cảnh giác để nó trước mặt anh, để anh xem.
Mặc dù Tô Khiết vì hít vào không ít mùi rượu, mà đâu óc không còn tỉnh táo như mọi khi, nhưng cô vẫn phòng bị theo bản năng.
Là bản năng phòng bị với cậu ba Nguyễn, hoặc là bản tính nguy hiểm của anh đã ăn sâu vào tim cô.
“Anh cảm thấy bản thỏa thuận này không thích hợp cho lắm.” Tất nhiên cậu ba Nguyễn nhìn ra sự phòng bị của cô với anh, nên giờ anh cảm thấy rất buồn bực, phiền muộn.
Giờ cô đã say thế này rồi còn phòng bị anh vậy à?
“Không thích hợp ư? Không thích hợp chỗ nào thế?” Tô Khiết liếc nhìn bản thỏa thuận trong tay, rồi chớp mắt, rõ ràng đây là bản thỏa thuận do chính tay cô viết, sao có thể không thích hợp chứ?
“Anh thấy giờ chúng ta đã là vợ chông danh xứng với thực rồi, nên một số quy định trên bản thỏa thuận không còn tác dụng nữa, có giữ lại cũng vô ích, không bằng tiêu hủy cho rồi.” Cuối cùng cậu ba Nguyễn cũng nói ra mục đích của mình, tất nhiên giọng nói của anh cũng mang chút thăm dò.
“Không được, tuyệt đối không được.” Tô Khiết nghe xong, hết sức lo lắng, cuống quýt ôm bản thỏa thuận trong tay vào trong ngực mình, giữ thật chặt, sợ bị anh đoạt mất. Tất nhiên, lúc này Tô Khiết đã hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi nụ hôn lúc trước của cậu ba Nguyễn, hơn nữa còn là ảnh hưởng không nhỏ. Nếu bình thường gặp phải tình huống này, cô căn bản sẽ bơ đi, không thèm để ý, cách giải quyết lạnh lùng nhất là không thèm quan tâm.