Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 547
Chương 548
“Không cần làm phiền cậu Liên đâu ạ. Trong nhà cháu có tài xế.” Tô Khiết mỉm cười lễ phép. Cô đi gặp hai cục cưng cho nên không muốn người nào biết.
Ông cụ Liên là người thông minh, nghe cô nói vậy cũng không muốn nói thêm gì nữa mà chỉ gọi Liên Cung cùng về với mình.
Sau khi người nhà họ Liên rời đi, Tô Khiết cũng không để cho tài xế nhà họ Tô đưa đi. Rời khỏi nhà họ Tô, lội bộ thêm một quãng đường ngắn nữa là có thể đón xe được.
“Ông nội, ông đã đánh cược với Tô Khiết sau đó thua cô ấy cho nên chỉ đành gác lại chuyện cầu hôn đúng không?” Liên Cung quá hiểu tính tình của ông cụ nhà mình, cho nên đoán trúng phóc.
“Thằng nhóc thối, con chất vấn ông thì có lợi gì? Con bé Thanh chắc chắn sẽ không để cho tài xế của nhà họ Tô đưa nó đi đâu, lẽ nào con không biết nắm lấy cơ hội này sao?” Ông cụ Liên quả thật là gừng càng già càng cay, có rất nhiều chuyện ông chỉ cần nhìn đã hiểu rõ.
Liên Cung ngẩn ra, sau đó rất phối hợp “đuổi” ông cụ Liên xuống xe.
Lúc Liên Cung quay đầu xe trở về thì nhìn thấy Tô Khiết đang đứng bên đường chờ xe.
“Lên xe, tôi đưa cô đi.” Liên Cung đậu xe bên cạnh cô, hạ cửa sổ xe xuống nhìn cô, trên mặt mang theo ý cười, ôn hòa nói.
“Không cần!” Tô Khiết thấy anh ta đã đi còn quay lại thì chau mày. Cô không muốn dây dưa với Liên Cung.
Nhưng Liên Cung không tỏ ra khó chịu, ngược lại cười càng ôn hòa hơn, tiếp theo anh ta mở cửa xe, xuống xe đứng bên cạnh cô: “Vậy tôi đợi xe với cô, tối như vậy rồi một mình cô chờ xe tôi không yên tâm.”
Tô Khiết cũng không để ý đến anh ta, cô nghĩ chỉ cần đón được xe thì cô có thể đi rồi, Liên Cung cũng không có cớ nữa.
Cậu ba Nguyễn “đua xe” suốt cả chặng đường mà tới, lúc thư ký Lưu sắp quẹo cua để vào nhà họ Tô thì đột nhiên nhìn thấy hai người đứng bên đường. Anh ta âm thầm nuốt nước bọt, dè dặt nói: “Tổng giám đốc, là mợ chủ còn có cậu Liên nữa.”
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần rơi vào hai người đang đứng sóng vai bên đường, sự lạnh lẽo từ đôi mắt đang nheo lại của ánh tỏa ra xung quanh.
Thư ký Lưu không khỏi rùng mình, sau đó dừng xe trước mặt Tô Khiết và Liên Cung.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Khiết, chỉ nhìn cô như vậy, không nói lời nào. Dĩ nhiên Liên Cung đang đứng bên cạnh Tô Khiết đã bị anh trực tiếp ngó lơ.
Khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần thì Tô Khiết nghệt mặt ra. Không phải anh đi công tác sao? Sao anh lại xuất hiện ở chỗ này chứ?
Haiz, xem ra hôm nay cô không thể đến thăm hai cục cưng được rồi.
Bởi vì quá mức ngạc nhiên nên trong nhất thời cô không kịp phản ứng, lại vì nghĩ tới việc không được đi thăm hai cục cưng nên vẻ mặt cô có hơi thất vọng.
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy hết mọi biểu cảm của cô, sau đó nhìn thấy cô đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.
Sao thế? Cô đây là lưu luyến Liên Cung, nhìn thấy anh xuất hiện đã làm phiên bọn họ cho nên cảm thấy hụt hẫng sao?
Khi Tô Khiết bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đủ để đóng băng người khác của Nguyễn Hạo Thần thì cô mới sực tỉnh, sau đó bước nhanh đến trước xe của anh, mở cửa định lên xe.
Liên Cung muốn cản cô lại, chẳng qua Tô Khiết là tự mình muốn lên xe của Nguyễn Hạo Thần, anh ta hoàn toàn không có lập trường ngăn cản cô nhưng anh ta chướng mắt thái độ ngông cuồng tự đại của Nguyễn Hạo Thần cho nên cố ý bày ra vẻ mặt thâm tình hô lên: “Thanh, nhớ lời hẹn của chúng ta, anh đợi em.”