Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 503
Chương 503
Tô Khiết cũng không ngờ rằng, cô vừa tới công ty, chưa kịp bước vào văn phòng đã bị tổ trưởng Tạ cử đi kiểm tra công trường, tất nhiên cô cũng đi cùng mấy đồng nghiệp khác.
Cái công trường mẹ kiếp mà tổ trưởng Tạ cử cô đi thật sự muốn lấy mạng cô, đường vừa xa vừa khó đi, đúng là nhiệm vụ gian khổ mà.
Tô Khiết cùng mấy người khác cứ đi mãi về phía công trường, tối qua cô uống say, cộng thêm chuyện sau đó nữa, người cô vốn vừa đau vừa uể oải, không còn chút sức nào, sau khi đi bộ suốt buổi sáng, cô cảm thấy hai chân mình bắt đầu nhũn ra rồi.
Nhưng rõ ràng công việc của bọn cô vẫn chưa kết thúc, buổi trưa có người chuẩn bị cơm hộp, nhưng rất khó ăn, đã thế trong công trường còn không có chỗ để sạc điện thoại nữa.
Mẹ kiếp, tổ trưởng Tạ đúng là biết tìm chỗ để hành hạ cô mà.
Còn Nguyễn Hạo Thần thì tìm suốt một buổi sáng, nhưng vẫn không tìm thấy cô, anh gần như phát điên rồi.
Anh liên tục gọi cho cô, nhưng điện thoại cô luôn tắt máy, anh đã tìm hết những nơi có thể tìm thấy cô, nhưng không hê có tin tức gì.
Lúc này, anh bỗng nhận ra một vấn đề, mặc kệ ban đầu anh cưới cô vì nguyên nhân gì, mặc kệ cô có phải là người phụ nữ năm năm trước hay không, thì anh chắc chắn không thể buông tay cô ra.
Cả đời này anh chỉ có cô thôi.
Nên mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không cho phép cô rời xa anh nữa.
“Tôi không quan tâm mấy cậu dùng cách gì, phải tìm cho ra Đường Bách Khiêm cho tôi.” Giờ hai mắt Nguyễn Hạo Thần đã lạnh lẽo đến cực hạn, anh đã tìm những nơi có thể tìm rồi, nhưng vẫn không tìm thấy cô, nên anh đành phải ra tay với Đường Bách Khiêm.
Nhưng nếu anh thật sự tìm thấy cô từ chỗ Đường Bách Khiêm thì…
Đại ca, anh ta như đang thu mình vào vỏ ốc, trốn dưới đáy nước, còn vùi vào lớp bùn, sao mà tìm ra được?” Rõ ràng người kia nghe anh nói vậy thì sửng sốt, lúc trước chặn đường cũng không có bất kỳ hiệu quả gì, giờ muốn tìm ra người này cũng không đơn giản như thế.
“Vậy thì tháo nước, đào bùn lên, rồi đập vỏ anh ta ra.” Giờ giọng nói của Nguyễn Hạo Thần không khác gì bùa đòi mạng tới từ địa ngục, trong mỗi hơi thở đều toát ra sự đáng sợ làm người khác sởn gai ốc.
“Đại ca, anh thật sự quyết tâm rồi à?” Giọng nói của người ở đầu bên kia hiện rõ sự thổn thức, tác phong tàn nhẫn dứt khoát lúc này của đại ca thật đáng sợ.
“Cậu nói xem?” Nguyễn Hạo Thần gần như cười gằn, nhưng tiếng cười này càng làm người kia cảm thấy đáng sợ.
“Đại ca, em hiểu rồi.” Không biết có phải người ở đầu bên kia bị kinh sợ hay không, mà lần này anh ta trả lời rất nhanh.
Bên Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng có động tĩnh, rõ ràng lúc trước là do anh bảo tồn thực lực, nhưng lần này anh thật sự quyết tâm rồi!
Cùng lúc đó ở vùng ngoại thành xa xa, Tô Khiết không hề hay biết cuộc tranh đoạt sinh tử này.
Cô không biết gì về hành động điên cuồng của Nguyễn Hạo Thần, càng không biết suy nghĩ thật sự của Đường Bách Khiêm vào lúc này, và những chuyện kinh thiên động địa sắp xảy ra.
Sẩm tối, lúc Tô Khiết về đến nhà thì toàn thân cô đã mệt mỏi rã rời rồi, cô có luyện tập kỹ năng phòng thân, cũng học kỹ năng thoát hiểm, nhưng bình thường cô không ra sức rèn luyện sức khỏe như người khác, vì dù gì cô cũng dựa vào trí tuệ nhiều hơn.
Tối qua anh dằn vặt cô như thế, cộng thêm bôn ba cả ngày nên giờ cô đã mệt đến mức ngay cả sức nói chuyện cũng không có.
“Mợ chủ, cô về rồi à? Hôm nay cô đi đâu thế? Sao cô lại biến thành thế này?” Chị Lưu hoàn toàn sửng sốt khi thấy dáng vẻ này của Tô Khiết.