Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3011



Chương 3011

“Hiện tại tôi cũng chưa hề nói giúp anh, tôi nói là bên phía hoàng thất có thể sẽ có dự định, trước tiên anh có thể tìm hiểu một chút lại nói.” Lâm Bối nghe được lời của Đường Lăng, kém chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi, người đàn ông này đến cùng có nghe hiểu tiếng người hay không?

Cô nói giúp anh lúc nào?

Lại nói, trong hoàng thất cô thấp cổ bé họng, kỳ thật căn bản là không thể giúp việc gì cho anh được.

“Cho nên, em vẫn muốn để hoàng thất giúp tôi.” Đường Lăng tuy nín cười, lúc này trên mặt của anh, trong mắt cũng đã tràn đầy ý cười.

Cô có biết hay không, có một số việc càng giải thích, thì càng không thể giải thích rõ.

Càng không giải thích, càng thể hiện tâm tư của anh.

“Tôi không có, hơn nữa chuyện hoàng thất căn bản là không có phần để tôi nói.” Lâm Bối nhìn gương mặt của anh không ngừng phóng đại ở trước mặt, không biết là bởi vì khẩn trương, hay bởi vì cái gì, đột nhiên cảm thấy nhịp tim đập rất nhanh, cô biết cô không thể để cho Đường Lăng hiểu lầm, tuyệt đối không thể có loại hiểu lầm này.

Đôi mắt của Đường Lăng nhìn cô thẳng tắp, nhưng cười không nói, cũng chỉ nhìn cô.

Đường Lăng như vậy, Lâm Bối cảm thấy trong lòng rất hoảng loạn, nhịp tim càng không thể khống chế được mà tăng tốc, Lâm Bối cảm thấy cô thật sự không chịu nổi loại im lặng này, càng chịu cái nhìn dò xét này của Đường Lăng, theo bản năng cất cao giọng nói: “Tôi thật sự sẽ không giúp anh.”

“Ừ, tôi biết.” rốt cục Đường Lăng không nhịn được cười khẽ một tiếng, nhưng đôi mắt của anh vẫn nhìn cô như cũ, trong con ngươi cũng ngậm ý cười, cũng có một chút cảm xúc không giống.

“Anh biết cái gì?” Đường Lăng như vậy ngược lại khiến Lâm Bối ngây ngẩn cả người, Đường Lăng nói đã biết?

Anh biết cái gì?

Khóe môi của Đường Lăng nhịn không được mà cong lên, lần nữa tiến gần về phía cô, sau đó cố ý hạ giọng, ở trước mặt cô nói: “Tôi biết em không quan tâm, tôi biết em sẽ không giúp tôi.”

Bởi vì lúc này Đường Lăng hạ thấp giọng, hai người lại cách quá gần, khiến giữa hai người nhiều hơn mấy phần mập mờ, lúc Đường Lăng nói chuyện, khí tức của anh cũng không ngừng tản ra ở trên mặt Lâm Bối, càng có nhiều hơn mấy phần cảm giác triền miên.

Lâm Bối đột nhiên cảm thấy cuống họng hơi khô, cô muốn nói chuyện, nhưng lại cảm thấy có chút nói không nên lời, kỳ thật phản ứng đầu tiên của cô khi nghe lời của Đường Lăng là muốn phản bác, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến, nếu như bây giờ cô phản bác thì chính là thừa nhận lời nói lúc trước của cô.

Thừa nhận cô quan tâm anh, thừa nhận cô muốn giúp anh, cho nên Lâm Bối cố gắng nuốt lời phản bác sắp thốt ra lại.

“Anh, anh, anh biết là được.” Lâm Bối biết thân phận của cô, tình huống của cô, căn bản không có khả năng có gì đó với Đường Lăng, cho nên cô biết rõ, cô không thể để có hiểu lầm nào giữa hai người về phương diện kia được.

Cô nhất định phải triệt để rũ sạch tất cả quan hệ, tất cả khả năng giữa hai người.

Nghĩ đến đêm qua vậy mà cô lại cùng ngủ với Đường Lăng ở trong một căn phòng, trong lòng cô liền không nhịn được hơi ảo não, đêm qua cũng không biết cô làm sao, tại sao lại ngủ say như vậy.

Những ngày này bởi vì phản ứng nôn nghén, cô không ngủ ngon, ban đêm còn thường xuyên mất ngủ, chẳng lẽ là bởi vì mấy ngày ngủ không ngon nên quá mệt mỏi?

Nhưng rõ ràng là mấy ngày trước cô đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn luôn không ngủ được, vì sao hết lần này tới lần khác đêm qua lại ngủ say như vậy.

Thậm chí ngay cả khi Đường Lăng đưa cô trở về phòng, cô cũng không cảm giác được, cũng không tỉnh lại?

Lâm Bối cũng không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...