Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 2695
Chương 2695
Cổ Vũ vừa nói lời này, Đường Minh Hạo sửng sốt, cậu hai Trác cũng sửng sốt, gì vậy? Chuyện này là thế nào?
Cháu trai anh ta mà anh ta không thể ôm sao? Anh ta ôm cháu trai mình còn phải e ngại ai sao?!
Ông già này quản rộng quá rồi!!!
Lúc này sắc mặt Đường Minh Hạo đầy nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu là chuyện gì xảy ra.
“Thả xuống, thả xuống, cậu cứ ôm thằng nhóc làm gì, cậu ôm không mệt, nhưng thằng nhóc còn chê cộm đến hoảng sợ đấy.” Cổ Vũ thấy cậu hai Trác vẫn ôm Đường Minh Hạo, không có phản ứng gì, rõ ràng hơi bất mãn, lúc này giáo sư Cổ chỉ thiếu điều xông lên cướp Đường Minh Hạo mà thôi, nếu không phải sợ dọa thằng nhóc này, có lẽ ông ta sẽ thật sự ra tay cướp người rồi.
Hai mắt cậu hai Trác chớp chớp, sắc mặt ngây ngốc, cộm đến hoảng sợ? Anh ta ôm bé Hạo sẽ khiến bé cộm đến hoảng sợ sao?
Anh ta không phải ông cụ bảy tám mươi tuổi, anh ta vẫn còn trẻ tuổi, cơ bắp trên người anh ta vẫn co giãn rất tốt.
Ông già này cố ý gây chuyện à?
Không phải, anh ta đang ôm cháu trai mình mà, sao lại đắc tội với ông già này rồi?
Hai mắt cậu hai Trác chợt lóe, nhìn thấy ánh mắt Cổ Vũ nhìn Đường Minh Hạo tràn đầy lấp lánh, lập tức hiểu ra rồi, chẳng lẽ ông già này nhìn trúng bé Hạo?
Anh ta cũng biết chuyện Cổ Vũ muốn tìm độ đệ, anh ta còn biết Cổ Vũ tìm độ đệ đã hai mươi mấy năm rồi mà vẫn luôn không tìm được, anh ta cảm giác không phải Cổ Vũ đang tìm đồ đệ, mà chính là đang làm khó chính mình.
Yêu cầu tìm đồ đệ cao như vậy, có thể tìm được mới là lạ.
Nhưng nếu là cháu trai nhà anh ta, trái lại rất có thể đấy!!!
Cũng khó tránh ông già này sẽ ghen ghét!
Khó trách đại ca có thể mời ông già này đến, dựa vào hiểu biết của anh ta về tính tình ông già này, ông già này không thể nào nể mặt đại ca, lúc ấy đại ca gọi điện thoại cho anh ta nói ông già này đã tự lái xe đến rồi, anh ta thật sự rất kinh ngạc.
Bây giờ xem ra, không phải đại ca mời người đến, mà chính là lừa người đến, hơn nữa đại ca còn dùng bé Hạo làm mồi lừa người ta đến.
Đại ca đúng là đại ca, thật sự rất lợi hại!!!
“Đây là cháu trai của tôi, của nhà tôi, sao tôi lại không thể ôm.” Sau khi hiểu rõ, cậu hai Trác càng ôm chặt Đường Minh Hạo không buông, anh ta còn cố ý nhấn mạnh Đường Minh Hạo là người nhà anh ta, giọng điệu rõ ràng mang theo khiêu khích.
Từ trước đến nay cậu hai Trác vẫn luôn trầm tĩnh lạnh lùng, giờ phút này lại ngây thơ như vậy, đây chắc chắn là hành động ngây thơ nhất trong những năm gần đây của cậu hai Trác.
“Hình như dao giải phẫu của tôi không được sắc lắm, Tiểu Trác Tử, cậu có muốn mài giúp tôi không.” Giáo sư Cổ cũng không sốt ruột nổi giận như trong dự đoán của cậu hai Trác, trái lại cười vô cùng rực rỡ, chỉ là lời giáo sư Cổ nói lại khiến khóe miệng cậu hai Trác không nhịn được giật giật.
Anh cũng từng chứng kiến dao giải phẫu của ông già này rồi, chọc giận ông già này, dao giải phẫu của ông ta này nói phi là phi, lần trước khi anh ta đi bệnh viện của tám gia tộc lớn, một lãnh đạo của bệnh viện nhất định muốn giáo sư Cổ khám bệnh cho một người bạn của ông ta, chọc giận giáo sư Cổ, sau đó một con dao giải phẫu trực tiếp phi về phía lãnh đạo bệnh viện, lướt qua tai ông ta, đâm vào trên tường phía sau ông ta.
Lúc đó dao giải phẫu cũng không làm lãnh đạo bệnh viện kia bị thương, nhưng lại xén không ít tóc bên tai của ông ta, khiến cho lãnh đạo bệnh viện sợ đến hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.