Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 2520
Chương 2520
Bà cụ Nguyễn nghĩ tới lúc nãy bọn họ đã ký vào giấy đăng ký kết hôn, trực tiếp định đoạt hôn sự này, đối phương còn là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, hai người đã hứa sẽ tổ chức họp báo công khai chuyện kết hôn, tất nhiên giờ phải làm rồi.
“Hạo thần vẫn chưa biết chuyện này, tôi hơi lo rằng thằng bé sẽ không đồng ý, đến lúc đó nó lại trách chúng ta.” Bà cụ Nguyễn ngồi im ở đó, vẻ mặt hiện rõ sự phiền muộn, giờ bà mới nghĩ tới việc Nguyễn Hạo thần không đồng ý à, chẳng lẽ lúc bà đồng ý hôn sự này lại không hề nghĩ đến?
“Chúng ta làm vậy là muốn tốt cho nó, nó có tư cách gì mà trách chúng ta, đối phương là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, người có thân phận hiển hách như vậy, cả thành phố A, thậm chí là cả nước cũng chẳng tìm ra người thứ hai, nó nên cảm kích chúng ta mới phải.” Ông cụ Nguyễn dùng cách nghĩ của mình để suy xét Nguyễn Hạo thần như một lẽ đương nhiên.
“Tôi nghe nói thành chủ Quỷ Vực Chi Thành luôn độc thân, chưa từng kết hôn, đến giờ mới tìm lại được cô công chúa này, cô ta là con nối dõi duy nhất của thành chủ, đến lúc đó chắc chắn toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành sẽ thuộc về cô ta, công chúa ngây thơ, yếu đuối như thế, đến lúc đó toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành sẽ thuộc về Nguyễn Hạo thần và nhà họ Nguyễn chúng ta.” Rõ ràng ông cụ Nguyễn đã sớm suy nghĩ ổn thỏa, nên trước đó mới đồng ý sảng khoái cuộc hôn nhân này.
“Ông nói rất đúng, nhưng giữa Hạo thần và Tô Khiết vẫn còn vương vấn chưa dứt ra được, hơn nữa bọn chúng còn có một cô con gái, chúng ta phải xử lý chuyện này thế nào?” Rõ ràng điều bà cụ Nguyễn thật sự lo lắng không phải Nguyễn Hạo thần, mà là mấy chuyện khác.
“Chuyện này có gì khó, cứ bắt đứa nhỏ đó về đây, tách triệt để con bé khỏi Tô Khiết, sau này không cho bọn chúng gặp mặt nhau nữa.” Ông cụ Nguyễn cảm thấy chuyện này chẳng là gì cả, chia cắt mẹ con người khác, mà ông nói như một lẽ đương nhiên.
Dù gì ông cụ Nguyễn cũng từng làm chuyện này rồi, năm đó, là do ông ép mẹ Nguyễn Hạo thần phải rời đi, còn không cho phép hai mẹ con gặp mặt nhau.
Mà lúc đó, mẹ Nguyễn Hạo thần là vợ được Nguyễn Bạc Vệ cưới hỏi đàng hoàng.
Huống chi là Tô Khiết đã ly hôn với Nguyễn Hạo thần.
“Nhưng giờ chúng ta không tìm được đứa trẻ đó, tôi nghi ngờ Tô Khiết đã giấu con bé đi rồi, có lẽ cô ta định dùng đứa bé để ép Hạo thần, hôm đó ở công ty, tôi đã nhìn thấy thằng bé rất xem trọng đứa trẻ đó, nên tôi rất lo lắng.” Trên mặt bà cụ Nguyễn hiện rõ sự nghiêm nghị, khẽ nhíu mày lại, rồi từ tốn bổ sung: “Nếu giờ để lộ chuyện đứa trẻ, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc chúng ta thông gia với Quỷ Vực Chi Thành, không dễ gì thanh chủ mới tìm lại được một cô con gái như vậy, chắc chắn ông ta sẽ xem cô ta như bảo bối, nếu ông ta biết Hạo thần có một đứa con gái, nói không chừng sẽ không đồng ý gả công chúa cho nhà họ Nguyễn.”
“Chúng ta đã ký vào giấy đăng ký kết hôn rồi, nên không sợ bọn họ thất hứa.” Ông cụ Nguyễn sửng sốt một lát, rồi chợt nhớ ra chuyện này, ông cảm thấy giấy đăng ký kết hôn thật sự rất hữu ích.
“Nhưng thành chủ Quỷ Vực Chi Thành vẫn chưa ký vào giấy đăng ký kết hôn, nếu giờ chúng ta tổ chức họp báo, liệu Tô Khiết biết được Hạo thần sắp kết hôn, rồi đến lúc đó ngộ nhỡ cô ta dẫn đứa bé đến phá rối thì làm thế nào?” Bà cụ Dường càng nhíu chặt mày, rõ ràng đây mới là điều bà lo lắng nhất.
“Cô ta dám, nếu cô ta dám tới phá rối, chắc chắn tôi sẽ sai người trừ khử cô ta.” Sắc mặt ông cụ Nguyễn u ám, giọng điệu hung tàn đó đã nói rõ ông không nói đùa.
“Nếu chúng ta đợi tới khi cô ta thật sự tới phá rối, thì e rằng đã muộn rồi, không còn kịp nữa.” Bà cụ Nguyễn khẽ híp mắt lại, vẻ mặt hơi u ám.
“Vậy bà nói thử xem chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ chúng ta không tổ chức họp báo? Không công khai chuyện kết hôn? Lúc nãy tôi đã đồng ý với Quỷ Vực Chi Thành rồi, nếu chúng ta không làm mấy chuyện này, e rằng bên đó sẽ có ý kiến, hơn nữa chúng ta phải tổ chức họp báo công khai, đến lúc đó Quỷ Vực Chi Thành muốn nuốt lời cũng phải cân nhắc đến hậu quả.” Rõ ràng giờ ông cụ Nguyễn hơi tức giận: “Tô Khiết này đúng là yêu tinh hại người âm hồn không tan.”
“Chúng ta nhất định phải nghĩ cách mau chóng tìm ra Tô Khiết.” Bà cụ Nguyễn nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc, sắc mặt cũng thâm trầm hơn: “Ông phái nhiều người ra ngoài tìm kiếm khắp nơi đi, một khi tìm được Tô Khiết, thì bắt thẳng cô ta về đây, tất nhiên nếu có thể tìm thấy đứa trẻ kia, thì cùng dẫn về đây luôn.”