Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 1986
Chương 1986
Kết quả như thế đặt ở trước mắt, ông ta và Lương cũng đều thấy xoắn xuýt, mà sở dĩ xoắn xuýt cũng là bởi vì trong vô thức họ không tin tưởng vào kết quả giám định đó.
Nhưng mà nghe thấy ý của thành chủ có nghĩa là từ mới bắt đầu đã không tin tưởng nó rồi.
“Đối với tôi mà nói nó chẳng qua chỉ là một tờ giấy mà thôi.” Ánh mắt của Trương Minh Hoàng khẽ nhích, giống như lời của quản gia Trọng đã nói, từ lúc mới bắt đầu ông ta cũng không tin.
Không phải là mâu thuẫn, không phải không muốn chấp nhận, mà là thật sự không tin.
Tuy là không thể trùng hợp như vậy, ông ta cũng sẽ không tin tưởng.
Muốn để ông ta tin tưởng thì phải đạt được sự tán thành từ trong nội tâm của ông ta, nếu như tất cả chứng cứ đã đặt ở trước mặt thì không thể chứa đựng bất cứ hoài nghi nào.
“Thành chủ, cô cả nhà họ Đường thì sao?” Cuối cùng quản gia Trọng vẫn không nhịn được mà hỏi thêm một câu.
Sự đối đãi khác biệt của thành chủ quả thật rất rõ ràng, hành vi của thành chủ có thể nói là tùy hứng, ông ta rất muốn biết rốt cuộc trong lòng của thành chủ suy nghĩ như thế nào.
“Trọng, ông có biết tại sao tôi lại muốn gặp cô bé ấy không?” Ánh mắt của Trương Minh Hoàng nhìn vào bức chân dung trước mặt, nhưng mà dường như cũng không phải là thật sự đang nhìn vào bức chân dung, giờ phút này trong ánh mắt của ông ta còn sáng ngời hơn nhiều lần so với lúc nãy mà quản gia Trọng nhìn thấy.
“Tại sao vậy?” Quản gia Trọng hỏi lại một câu theo bản năng, chẳng lẽ không phải bởi vì ông ta nói cho thành chủ biết rằng có thể cô cả nhà họ Đường là công chúa của bọn họ.
“Bởi vì trong đôi mắt của cô bé có một loại kiên trì không có gì ngăn cản được, cho dù biết rõ là không thể làm nhưng tuyệt đối cũng không từ bỏ sự kiên trì.” Ánh sáng trong đôi mắt của Trương Minh Hoàng di chuyển: “Mà hiện tại tôi cũng thiếu một loại kiên trì như thế này.”
Trước đó không lâu, ông ta đến thành phố A, ông ta từng nghĩ đến là nếu như lần này lại không tìm được người mà ông ta muốn tìm thì ông ta sẽ từ bỏ hoặc là tìm một chỗ yên lặng để cô độc đến già, hoặc là đi theo bà ấy.
Lúc ông nhìn thấy tấm ảnh của cô cả nhà họ Đường, nhìn thấy loại hào quang trong ánh mắt của cô gái đó thì nơi sâu nhất trong lòng của ông ta cứ như vậy mà bị xúc động.
“Cho dù cô bé đó không phải là con gái của tôi, tôi cũng muốn gặp cô bé ấy.” Trương Minh Hoàng nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu, cô gái đó mang đến cho ông ta một loại cảm giác rất đặc biệt, đặc biệt để cho ông ta không hiểu sao mà lại muốn đến gần cô.
Không liên quan đến chuyện thân phận của cô, cũng không liên quan đến mối quan hệ của cô và ông ta.
Ánh mắt của quản gia Trọng chớp chớp, một mặt thì ông ta cảm thấy thành chủ nói rất có lý, lời thành chủ nói mãi mãi đúng.
Nhưng mà một mặt khác ông ta lại cảm thấy lời nói này của thành chủ không thông qua suy nghĩ, ông ta cũng không tin là thành chủ không hề tin, thành chủ không hề suy nghĩ đến nguyên nhân cô cả nhà họ Đường là công chúa.
Ông ta nhớ rõ phản ứng của thành chủ khi thành chủ nghe thấy ông ta nói rằng cô cả nhà họ Đường có thể là công chúa của bọn họ.
Hơn nữa ông ta vẫn chưa quên sự bình tĩnh của thành chủ khi mà Lương đặt kết quả giám định người thân ở trước mặt của thành chủ.
Đãi ngộ khác nhau một cách rõ ràng như thế, thành chủ còn nói là không có quan hệ?
Thành chủ đây rõ ràng là lừa gạt người!