Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 1976
Chương 1976
Cánh Nguyễn Hạo Thần đã cứng cáp rồi?
“Tôi chưa từng nói uy hiếp ông.” Giọng Nguyễn Hạo Thần vẫn bình tĩnh nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Anh chưa bao giờ uy hiếp, bởi vì nếu anh nói như vậy thì sẽ làm như vậy.
“Ông và bà nội sẽ đi làm xét nghiệm ADN, nếu cô bé thật sự là con gái cháu thì ông bà sẽ đưa con bé về nhà họ Nguyễn.” Ông cụ Nguyễn nghe Nguyễn Hạo Thần nói thì trong lòng trầm xuống, tuy rằng ông cụ Nguyễn tức giận nhưng vẫn còn lý trí, ông hiểu Nguyễn Hạo Thần, biết Nguyễn Hạo Thần nói ra được thì sẽ làm được.
Cho nên lúc này trong lòng ông cụ Nguyễn rất lo lắng, vì thế ông chủ động sửa lại lời nói, đương nhiên ông cũng tính toán như vậy.
“Không cần, con gái tôi không cần hai người quan tâm.” Ý của Nguyễn Hạo Thần rất rõ ràng, muốn vạch rõ giới hạn với nhà họ Nguyễn.
“Nguyễn Hạo Thần, cháu là người nhà họ Nguyễn, ông là ông nội cháu, cháu lại nói chuyện với người lớn như vậy…” Ông cụ Nguyễn tức giận, suýt nữa nôn ra máu.
“Hạo Thần, bà là bà nội, bà và ông nội làm như vậy cũng chỉ vì cháu, không phải ông bà không buông tha cho Tô Khiết, nhưng chuyện liên quan đến nhà họ Nguyễn, liên quan đến Nguyễn thị không phải là chuyện nhỏ, có một ngày cháu sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ông bà.” Bà cụ Nguyễn thấy tình hình không ổn nên liên tục giải hòa, đương nhiên bà cụ Nguyễn đã quen dùng thủ đoạn mềm dẻo.
Lúc này Nguyễn Hạo Thần ở bên kia lười cười lạnh, anh đã sớm không còn ôm bất cứ hy vọng gì với nhà họ Nguyễn, đối với bọn họ mà nói thì lợi ích mãi mãi đứng đầu, sẽ không bao giờ thật lòng nghĩ cho anh.
Trước kia bởi vì Tô Khiết không sinh được con nên bọn họ dồn ép Tô Khiết, hiện tại bọn họ đã biết anh và Tô Khiết có một đứa con gái nhưng thái độ của bọn họ vẫn không thay đổi, vẫn dồn ép anh!
Đúng vậy, bọn họ đang dồn ép anh!
“Nguyễn Hạo Thần, ông nói cho cháu biết Nguyễn thị tuyệt đối không thể truyền cho con gái.” Ông cụ Nguyễn tức giận không thôi, đương nhiên ông lo lắng nhất là chuyện này.
“Hiện tại Nguyễn thị ở trong tay tôi, tôi muốn truyền cho ai thì không cần phải có sự cho phép của ông cụ Nguyễn.” Bọn họ đã bóp chết hy vọng cuối cùng của Nguyễn Hạo Thần với bọn họ, hoặc là anh đã sớm không nên ôm bất cứ hy vọng gì với bọn họ.
“Tôi giao Nguyễn thị cho con gái mình, không cần ông cụ Nguyễn phải đồng ý.” Thái độ của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên biến cứng rắn, đương nhiên anh không chỉ nói miệng mà thật sự muốn làm.
“Nguyễn Hạo Thần, nếu cháu dám làm bậy, ông sẽ lấy lại Nguyễn thị, nhà họ Nguyễn không phải chỉ có một mình cháu là cháu trai.” Trên mặt ông cụ Nguyễn tràn đầy tàn nhẫn, ông tuyệt đối không cho Nguyễn Hạo Thần làm như vậy, ông còn có một đứa cháu trai khác, tuy rằng ông vẫn luôn không ôm hy vọng gì với Nguyễn Tầm Trung.
Nhưng ít nhất Nguyễn Tầm Trung có thể nối dõi cho nhà họ Nguyễn, sau khi Nguyễn Tầm Trung sinh con trai thì ông sẽ đến mang đi, tự mình nuôi dưỡng, tương lai sẽ kế thừa Nguyễn thị.
“Nhà họ Nguyễn không phải không có cháu thì không thể tồn tại.” Trong lòng ông cụ Nguyễn đã có tính toán, cho nên cũng nói lời tàn nhẫn.
Tuy rằng Nguyễn Hạo Thần không hề ôm hy vọng tình thân gì đó, nhưng anh nghe ông cụ Nguyễn nói ra thì vẫn cảm thấy trái tim băng giá.
Cho nên anh là cái gì ở nhà họ Nguyễn? Lúc có giá trị lợi dụng thì cố gắng bóc lột, hiện tại anh không còn nghe lời ông cụ Nguyễn nên bị đuổi ra khỏi nhà?