Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 1695
Chương 1695
Nhưng mà Trương Minh Hoàng lại có suy nghĩ khác, nếu như ông trời đã quyết tâm muốn để ông ta cô độc cả đời này không có con cái, ông ta có đấu lại trời không?
Trước kia ông ta chưa từng chấp nhận số phận, nhưng mà bây giờ ông ta đã chấp nhận rồi, bởi vì cuối cùng ông ta cũng không thể đấu nổi lại ông trời, bị bại bởi ông trời.
Hơn nữa có nhận con trai nuôi con gái nuôi cuối cùng cũng không phải là con ruột của ông ta, có ý nghĩa gì nữa?
Trương Minh Hoàng không nói thêm gì mà lại cầm cây bút vẽ lên một lần nữa, sau đó lại tiếp tục tô lên bức chân dung.
Quản gia cũng không nói gì nữa, quay người muốn đi khỏi, muốn đi sắp xếp đồ đạc.
“Thành chủ, lần này chúng ta vẫn trực tiếp đi đến thành phố A trước?” Quản gia bước được hai bước lại quay trở về hỏi một câu.
Đã năm năm rồi thành chủ không bước ra bên ngoài, lần này có còn giống như trước nữa không, đến thành phố A trước?
Trước kia lần nào thành chủ cũng sẽ đến thành phố A, không phát hiện được gì ở thành phố A thì sau đó lại đi đến những nơi khác của nước Z để tìm kiếm.
Đương nhiên mỗi một lần thành chủ đều là xuất hành bí mật, mỗi lần chỉ có mình ông ta đi cùng với thành chủ, những người khác đều không biết, ngay cả người của quỷ vực chi thành cũng không biết.
Ngay cả Thành cũng chỉ biết thành chủ ra khỏi cửa, nhưng mà cũng không biết thành chủ đi làm cái gì.
Tay của Trương Minh Hoàng dừng lại, suy nghĩ, sau đó chậm rãi nhẹ gật đầu: ” Đúng vậy, đến thành phố A trước đi.”
Năm đó ông ta gặp được bà ở thành phố A, cho nên lần nào cũng nhất định phải đến thành phố A trước.
“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đi đặt vé máy bay ngay.” Quản gia gật đầu đáp lại, bởi vì lần nào thành chủ cũng sẽ xuất hành bí mật vô cùng kín đáo.
Cho nên lần nào bọn họ cũng đặt máy bay.
Cũng sẽ không sử dụng máy bay tư nhân của quỷ vực chi thành.
Cũng bởi vì hoàn toàn không biết gì cả về người phụ nữ đó, cũng không có cách nào để người phía dưới của quỷ vực chi thành tìm kiếm giúp, cho nên mỗi lần thành chủ ra khỏi cửa thì sẽ đặc biệt sắp xếp mấy người đi đến đó, cũng sẽ không làm kinh động những người khác.
Thật ra thì quản gia biết cái này giống như là mò kim đáy biển, hi vọng rất xa vời, trôi qua nhiều năm như vậy rồi hi vọng càng mong manh hơn.
Năm đó thành chủ bị thương rất nặng, lúc ông ta phát hiện ra thành chủ thì thành chủ đã máu me khắp người, cả người đều là những vết thương loang lổ.
Sau khi ông ta mang thành chủ về, thành chủ hôn mê hơn nửa năm mới tỉnh lại.
Một lần đó thành chủ bị người anh em mình tin tưởng nhất phản bội, người đó muốn đưa thành chủ vào trong cửa chết, nếu như lúc đó ông ta chậm một bước thì chỉ sợ là thành chủ sẽ thật sự mất mạng.
Lúc thành chủ tỉnh lại vết thương trên người vẫn còn chưa phục hồi tốt, thành chủ liền vội vàng trở về thành phố A, nhưng mà lúc đó thời gian đã trôi qua một năm rồi.
Thời gian trôi qua một năm, có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.
Bởi vì lúc người đó làm thành chủ bị thương đã hủy hoại đi rất nhiều nơi, bao gồm cả nơi mà lúc trước thành chủ và cô gái đó gặp nhau.
Cho nên ngay cả một chút manh mối thành chủ cũng không tìm được, mà lúc đó vết thương trên người của thành chủ vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên hành động rất không tiện.
Nếu như không phải chậm trễ một năm trời, chắc có lẽ là thành chủ đã tìm được cô gái đó.