Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 1667
Chương 1667
Đường Lăng vừa buông lỏng, lúc này Lâm Bối mới chậm rãi khép chân lại, cảm giác đau xót đó khiến cậu ta thật sự muốn đánh người.
Đường Lăng chết tiệt, món nợ này cậu ta sẽ từ từ tính toán cùng Đường Lăng.
“Thân thể của cậu rất mềm.” Đường Lăng nhìn Lâm Bối ngồi thẳng người, đột nhiên lại nói câu này.
Chữ mềm này có thể giải thích theo nhiều cách, lúc này Đường Lăng nói mềm không biết có phải có ý kia?
Nhưng dùng chữ mềm để hình dung một người đàn ông rõ ràng là không quá phù hợp.
Thân thể Lâm Bối hơi cứng lại, vành tai có vẻ đỏ lên một cách đáng nghi ngờ…
“Đường Lăng, anh rảnh rỗi lắm sao? Anh tới đây không phải vì điều tra án sao? Bây giờ không phải anh nên nắm chặt thời gian đi điều tra án sao?” Lâm Bối cảm thấy nếu vẫn để Đường Lăng tiếp tục ở trong phòng của cậu ta, chắc chắn không lâu sau cậu ta sẽ nôn ra máu mà chết mất.
Đường Lăng thật sự là cái tên rất rất rất đáng ghét!
Trên đời tại sao lại có người đáng ghét như vậy!
Đường Lăng chắc chắn là người đáng ghét nhất mà cậu ta từng gặp, không có người thứ hai.
Bây giờ cậu ta chỉ muốn nhanh chóng đuổi ra ngoài.
“Làm sao cậu biết bây giờ tôi không phải đang tra án?” Đường Lăng nhìn về phía cậu ta, khóe môi hơi cong lên, một giây sau, Đường Lăng đột nhiên đi đến bên cạnh cậu ta, hơi khom người, tới gần một chút, sau đó chậm rãi nói từng chữ: “Vừa rồi tôi đã có một phát hiện rất lớn!”
Lúc nói câu này, đôi mắt Đường Lăng khóa chặt trên người Lâm Bối, anh thấy thân thể Lâm Bối rõ ràng là cứng đờ, khóe môi Đường Lăng chậm rãi cong lên, giống như thật sự có phát hiện.
Đường Lăng đứng dậy, nhìn cậu ta thêm lần nữa, đôi mắt hơi híp lại, sau đó quay người đi về phía cửa.
Giờ phút này Đường Lăng cũng không nói gì nữa.
Lâm Bối sửng sốt, vừa rồi cậu ta đuổi Đường Lăng mấy lần nhưng Đường Lăng không đi, bây giờ tại sao lại đột nhiên rời đi? Đường Lăng sẽ không tiếp tục giở trò gì nữa chứ?
Lâm Bối đang suy nghĩ thì Đường Lăng đã mở cửa, đi ra ngoài, sau đó còn tiện tay đóng cửa lại giúp cậu ta.
Lâm Bối nhìn thấy Đường Lăng đã đóng cửa phòng, đôi mắt lóe lên, một giây sau liền nhanh chóng bò dậy.
Đường Lăng, tôi sẽ không để yên cho anh!
Đường Lăng ra khỏi phòng liền lấy điện thoại di động ra và gọi điện thoại.
Điện thoại vang lên hai tiếng, bên kia liền được kết nối.
“Cậu đang ở đâu? Tôi lấy một thứ đồ đi qua, cậu giúp tôi kiểm tra một chút!” Đường Lăng đưa tay vào trong túi, sờ lên sợi tóc đã được khăn giấy bóc lại, đôi mắt hơi nheo lại…
Nếu thật sự là cậu ta, vậy món nợ này được tính rồi.
“Thế nào? Tìm được người nhanh như vậy à? Tìm ở đâu vậy? Ai?” Ngưởi đầu dây bên kia nghe được lời này của anh rõ ràng là có chút kích động, một hơi liên tục hỏi mấy câu liền.
“Cậu kiểm tra trước đã, chắc chắn một chút!” Đường Lăng cũng không trả lời vấn đề của anh ta, chỉ là đôi mắt hơi nhíu lại, rõ ràng có nhiều hơn vài phần hơi thở nguy hiểm: “Nhưng có lẽ sẽ không sai!”
Chỉ dựa vào phản ứng vừa rồi của Lâm Bối, còn có loại mềm mại mà Lâm Bối vừa rồi hôn lên mặt anh ta, và trước đó, khi anh ta nhìn về phía giữa h4i chân Lâm Bối, dưới tình huống kéo căng như vậy, giữa hai chân cậu ta cũng không nhìn thấy đồ vật gì xuất hiện.
Vậy nên anh cảm thấy việc này có lẽ không thể sai được.