Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 1361
Chương 1361
Vào khoảnh khắc ký bản thỏa thuận năm năm trước, cô ta biết mình không thể. Cô ta không có quyền từ chối.
“Tư Đồ Không, năm năm rồi anh không thấy chán sao? Thực ra anh có thể tìm được một người khác trẻ trung xinh đẹp hơn.” Khi cảm thấy cơ thể anh ta đang áp sát cô ta, Liễu Ảnh không nhịn được nói một câu.
Thực ra, cô ta thực sự có chút không hiểu tại sao Tư Đồ Không lại làm như vậy.
Năm năm rồi anh ta vẫn chưa chán một người phụ nữ sao?
Lấy điều kiện của anh ta thì muốn tìm người phụ nữ nào mà không được, suy cho cùng thì thỏa thuận của bọn họ chỉ cấm cô ta kết giao với đàn ông chứ không quy định anh ta không được phép tìm phụ nữ.
Anh ta không thể đi tìm những người phụ nữ khác để phát tiết dục vọng mãnh liệt khiến người ta sợ hãi này sao? Tại sao anh ta phải hành hạ cô ta chứ?
Nụ cười trên môi Tư Đồ Không càng thêm lạnh lùng, cô ta đang muốn đẩy anh ta đến bên người phụ nữ khác sao?
Hoặc là cô ta vẫn luôn muốn như vậy?
“Cảm ơn, nhưng tôi thích đồ cũ, đồ xấu hơn, tạm thời không muốn đổi khẩu vị.”
Lời nói của Tư Đồ Không gần như ép ra từ giữa hai kẽ răng, sau đó anh ta hung hăng, dùng sức…
Liễu Ảnh: “…”
Câu trả lời biến thái của anh ta thực sự khiến cô ta không nói nên lời.
Liễu Ảnh thầm thở dài, nhắm mắt lại, anh ta mà như vậy, ước chừng cô ta sẽ sớm ngất thôi!
Tư Đồ Không thấy dáng vẻ nhân nhượng vì đại cuộc và “không thiết tha gì nữa” của cô ta, động tác của anh ta càng trở nên dữ dội và tàn nhẫn hơn.
Nhà tổ nhà họ Tô.
Sau khi Tô Khiết lấy thuốc về, bởi vì tình trạng của ông cụ Tô không được tốt lắm, cho nên cô đã ở bên cạnh ông ta không rời.
Khi ông cụ Tô đã ngủ say, Tô Khiết xem đồng hồ, đã gần mười hai giờ rồi.
Lúc này, trong một căn phòng khác.
Tô Trung Dung và Lưu Vũ còn chưa ngủ, bọn họ đang đợi…
“Bên kia gọi qua hỏi, khi nào thì có thể ra tay?” Lưu Vũ nhìn Tô Trung Dung, trên mặt có chút ác độc: “Có phải chúng ta nên ra tay rồi không?”
“Con nhóc kia vẫn còn ở trong phòng của ông cụ, bây giờ chúng ta ra tay sợ sẽ kinh động đến ông cụ.” Tô Trung Dung đang quan sát tình hình, không thấy Tô Khiết đi ra khỏi phòng của ông cụ.
“Sợ cái gì? Nếu kinh động đến ông cụ thì chúng ta cứ diệt trừ luôn ông ta, đến lúc đó, cổ phần của Tô thị đều là của chúng ta rồi.” Lưu Vũ không có nhân tính, vì tiền mà bây giờ chuyện gì bà ta cũng có thể làm được.
Dù sao hại một người cũng là hại, hại hai cũng là hại, đối với bà ta mà nói cũng không khác biệt lắm.
Tô Trung Dung rõ ràng rất sửng sốt, vốn là muốn phản đối, nhưng khi nghe câu cuối cùng của Lưu Vũ, ánh mắt ông ta lóe lên, rõ ràng là do dự.
Cổ phần của Tô thị quá có sức hấp dẫn đối với ông ta.
“Đợi một lúc nữa đã, ông cụ sắp ngủ rồi.” Tô Trung Dung suy nghĩ, vẫn có chút do dự, ông ta cũng không muốn làm chuyện này quá mức ồn ào.
Đối với kế hoạch giết Tô Khiết thì bọn họ có thể vẫn có thể che giấu được, nhưng nếu như ông cụ xảy ra chuyện, muốn che giấu cũng không dễ dàng.