Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 1260
Chương 1260
Tô Khiết chuyển ánh mắt, nhìn thấy Đường Minh Hạo đứng dưới lầu, khóe môi mạnh mẽ co rút, xem ra, cô muốn giúp Nguyễn Hạo Thần dối gạt cũng không được rồi.
“Bảo bối, sao con xuống đây vậy.” Bà cụ Đường cũng nhìn thấy Đường Minh Hạo, đôi mắt nhanh chóng lóe lên, nhanh chóng bước đến.
“Ý của cậu ba Nguyễn là cả đời này cũng không cần có con sao?” Trên TV, có phóng viên lại hỏi lần nữa.
“Đúng.” Cậu ba Nguyễn không chút do dự, trả lời rất nhanh, gọi là dứt khoát!
“Tắt, tắt TV đi, lộn xộn cái gì, xem đau đầu.” Bà cụ Đường nói một tiếng với Phạm My, bà sợ Đường Minh Hạo nghe Nguyễn Hạo Thần nói những lời kia sẽ không vui.
“A? A.” Phạm My đương nhiên hiểu được ý của bà cụ, nhanh chóng đám lời, sau đó đi tìm điều khiển.
“Không cần tắt, con đã nghe được hết rồi.” Đường Minh Hạo đi đến, ngồi trên ghế sofa, nhấc mắt lên, nhìn Nguyễn Hạo Thần trong TV, nghiêm túc nhìn lại một lần.
Nhưng mà, lúc này chủ đề về con cái cũng đã qua, phóng viên lại hỏi mấy vấn đề khác.
Nhưng mà Đường Minh Hạo vẫ chăm chú xem, nháy mắt cũng không nháy.
Lúc này trong phòng khách, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Minh Hạo, nhìn cậu bé ngồi trên sofa chăm chú xem TV, cả đám đều không dám nói lời nào.
Những lời cậu ba Nguyễn muốn nói đều nói rồi, cho nên họp báo cũng sắp kết thúc.
Cho đến khi cậu ba Nguyễn rời đi, Đường Minh Hạo mới từ từ từng chút một thu lại ánh mắt.
“Bảo bối, kỳ thật …” Bà cụ Đường nhìn Đường Minh Hạo, thử mở miệng.
“Con họ Đường, không phải Nguyễn.” Nhưng mà, bạn nhỏ Đường Minh Hạo đột nhiên đứng lên, rất ngầu, rất chảnh nói một câu như vậy, cậu bé vừa nói xong đã xoay người đi lên lầu.
Những lời này của bạn nhỏ Đường Minh Hạo làm tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Họ Đường, không phải Nguyễn? Lời này là có ý gì?
“Đường Minh Hạo, con đi đâu đấy?” Ánh mắt Tô Khiết lóe lên, cậu bé đây là muốn đi đâu?
Đường Minh Hạo dừng bước, xoay người nhìn Tô Khiết: “Mô hình của con vẫn chưa làm xong, con đi lấy mô hình.”
Lời này của bạn nhỏ Đường Minh Hạo nghe không ra quá nhiều khác thường, dường như thật sự chỉ một lòng nghĩ đến chuyện mô hình.
Trên lý thuyết, một đứa bé năm tuổi, tập trung tinh thần vào một thứ đồ chơi thì bình thường, nhưng mà bạn nhỏ Đường Minh Hạo không phải là đứa bé bình thường, điểm này Tô Khiết rõ nhất.
Tô Khiết biết tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhưng mà Đường Minh Hạo không muốn nói, cô cũng không hỏi nhiều, ít nhất như vây giờ, trường hợp này không thích hợp hỏi.
Tô Khiết chỉ là trong lòng nhịn không được âm thầm đổ mồ hôi lạnh vì Nguyễn Hạo Thần, tiếp theo đó, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Cô cảm thấy ngay cả cô cũng không thể nào khống chế nổi rồi.
“Đi đi , đi đi, mấy cái mô hình kia tùy ý con phá thế nào, ông cố cũng không có ý kiến.” Ông cụ Đường vốn vì chuyện mô hình mà liên tục đau lòng không được lại nói một câu.
“Ừm, ông cố nói rất đúng, đi chơi đi, chơi hỏng rồi cũng không sao, nếu như con thí thì bảo ông cố và cậu của con lấy con con phá.” Ngay cả bà cụ Đường cũng bồi thêm một cậu.
“Vâng, cảm ơn ông cố, cảm ơn bà cố.” Đường Minh Hạo đáp lời, cười cười với mọi người, rồi sau đó xoay người lên lầu, vào thư phòng, tiếp tục chơi mô hình của mình.
“May mắn là đứa nhỏ này vô cùng thích mô hình, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện mô hình, bằng không…” Bà cụ Đường thở dài một hơi.