Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 1185
Chương 1185
Ngay sau đó, cơ thể Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cứng đờ, môi anh rơi lên trên cổ cô, giống như bị ấn nút tạm dừng, không hề nhúc nhích, anh nghe thấy lời cô nói, nghe thấy rất rõ ràng, nhưng giờ phút này anh thật sự hi vọng mình không nghe thấy.
Cô nói, cô đồng ý rồi? Đồng ý chia tay với anh?
Mặc dù thế này không giống như trong video, nhưng anh biết lời cô nói chắc chắn là thật, bởi vì anh biết, cho đến bây giờ cô sẽ không nói dối anh.
Giờ phút này, Nguyễn Hạo Thần thất vọng, trái tim của anh dường như bỗng dưng bị cái gì đâm trúng, đau đến mức khiến toàn thân anh không còn sức lực.
Một lát sau, Nguyễn Hạo Thần mới ngẩng đầu nhìn cô, bờ môi anh khẽ cử động, chậm rãi gằn từng chữ từng chữ: “Em nói, em đồng ý với bọn họ rồi sao?”
Khi anh nói mấy lời đó, trong giọng nói mang theo run rẩy, anh biết từ trước đến giờ cô luôn là người giữ đúng lời hứa, nếu cô thật sự đồng ý, chắc chắn sẽ làm được.
Giống như lúc trước anh ký hợp đồng với cô vậy, lúc đó cô đồng ý giúp anh lấy được cổ phần của Nguyễn thị, cô đã thật sự làm được.
Vì vậy, giờ phút này anh càng lo lắng hơn, thậm chí còn có sợ hãi.
“Đúng vậy, em đồng ý với bọn họ rồi.” Tô Khiết chậm rãi gật đầu, cô cảm thấy việc này rất kỳ lạ: “Là ai nói với anh rằng em không đồng ý?”
Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng trầm xuống, đôi tay càng ngày càng nắm chặt, anh cảm thấy trái tim của mình tựa như rơi vào hầm băng, trong nháy mắt lạnh lẽo đến cực hạn.
Cô nói cô đồng ý rồi?!
Hơn nữa, khuôn mặt của cô vẫn là với vẻ đương nhiên như vậy
Cho nên, cô cảm thấy cô đồng ý là rất bình thường? Cô cảm thấy cô đồng ý là rất chính xác?
Cho nên, chia tay với anh, với cô mà nói vốn dĩ không phải là chuyện phiền muộn gì của cô.
Hoặc là, với cô mà nói còn là một sự giải thoát phải không?
Ngay sau đó, Nguyễn Hạo Thần bật dậy, ngồi lên, anh xoay người, quay lưng về phía cô, không có nhìn cô, cứ như vậy, anh rất muốn đứng lên rời đi, anh đã làm nhiều như thế, anh cho rằng cô đã hiểu, kết quả cô dễ dàng mà đồng ý chia tay với anh như vậy.
“Tô Khiết, em chắc là biết ông sẽ không thật sự nhảy xuống, đúng không?
Nguyễn Hạo Thần thầm thở dài, vẫn không nhịn được đã hỏi một câu như vậy.
Anh biết sự thông minh của cô, cô luôn luôn hiểu rõ lòng người nhất, anh đều biết ông cụ thật sự không có khả năng nhảy xuống, cô không thể nào không biết được,
Anh biết rõ sự thật như vậy, nhưng lúc này, anh vẫn hỏi cô.
“Ừ, em biết, em biết ông cụ là hù doạ em, nhưng mà ngộ nhỡ…..”
Đương nhiên Tô Khiết biết đó là mánh khoé của ông cụ Nguyễn, nhưng mà ngay lúc đó, cửa sổ đột nhiên bị mở ra, cô vẫn là hơi lo lắng ông cụ Nguyễn thật sự sẽ nhảy xuống dưới.
“Em biết ông cụ sẽ không nhảy, sẽ không có ngộ nhỡ gì, ông cụ sợ chết so với bất kỳ người nào.”
Nguyễn Hạo Thần vẫn như cũ không có quay đầu lại nhìn cô, trong giọng nói của anh lúc này, mờ mờ ảo ảo giống như càng nhiều thêm vài phần lạnh lùng nặng nề.
Ông cụ sợ chết, anh có thể nhìn ra, anh không tin cô không nhìn ra.
Cô thế nhưng là chuyên gia về tâm lý tội phạm