Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Chương 64
Chương 64
Mặc Hi luống cuống, vội vàng chạy trở về. Sau khi cậu ở trong phòng sốt ruột tìm một phen thì vọt vào tủ quần áo trong phòng ngủ mà trốn.
Mặc dù cậu đi tìm tên bại hoại kia nhưng không muốn bị gã phát hiện, cậu chăm chú nhìn tình hình địch. Nếu lần sau tên bại hoại này bắt nạt mẹ thì cậu sẽ ra tay trừng phạt gã.
Mặc Hi nín thở trốn trong tủ treo quần áo.
Nhưng mà điều cậu không ngờ là sau khi tên bại hoại kia đi vào thì không đi đâu mà đi thẳng đến tủ quần áo này.
“Đùa gì thế? Cái này cũng gọi là thuốc sao? Đăng như thế, còn khó ngửi nữa!”
“Xoạt xoạt…”
Vừa rồi, ở trong văn phòng Diệp Sâm bị ép uống hết một ly thuốc đông y, đưa tay kéo cửa tủ quần áo!
Mấy giây sau, hai người một lớn một nhỏ đứng ngay trước cửa tủ quần áo, trừng mắt nhìn nhau không nói tiếng nào.
Xong, bị phát hiện rồi!
Mặc Hi ở trong tủ treo quần áo, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Nhưng mà điều cậu cảm thấy kì lạ là tên bại hoại này mở tủ quần áo ra phát hiện thấy cậu, sau khi ngó một cái thì vẻ mặt rất kì lạ.
“Diệp Minh Thành, vì sao con chạy tới đây? Không phải vừa nãy con còn ở trong văn phòng sao?”
Diệp Minh Thành?
Đứa bé bảo thủ kia cũng tới?
Trong phút chốc, cậu bé thông minh tuyệt đỉnh này cũng hiểu được xảy ra chuyện gì, lập tức câu đứng trong tủ quần áo cười ngọt ngào với đồ bại hoại này. “Dạ ba, ba, con vừa tới.”
DiệpDiệp Sâm sửng sốt!
Thằng nhóc con này còn cười với anh? Có phải anh nhìn lầm rồi không?
Còn nữa, thằng bé vừa lên tới? Vậy sao anh không nhìn thấy? Anh cũng vừa mới lên, chẳng lẽ… Lúc anh đang gọi điện thoại thì thăng bé đi tới?
Trong phút chốc, vẻ khó hiểu trong mắt Diệp Sâm càng nhiều.
Nhưng mà khi anh chưa suy nghĩ cẩn thận xong thì điện thoại của anh lại reng reng vang lên.
“Con đã đi lên thì lên ngoan ngoãn đợi ở trên kia, dì… Dì bác sĩ kia đến rồi, con đừng chạy loạn khắp nơi, chờ ba làm xong thì dẫn con về nhà”
“Á!”
Mặc Hi chớp đôi mắt hồ ly nhỏ.
Dì bác sĩ?
Gã ta nói mẹ sao? Sao mẹ lại tới đây? Hơn nữa còn dẫn theo thằng bé bảo thủ kia tới.”
Trong đầu nhỏ của Mặc Hi không thể hiểu rõ chuyện này, nhưng mà cậu bé rất thông minh, nghe thấy ba bảo cậu ngoan ngoãn đợi thì cậu ngoan ngoãn gật đầu.
“Được rồi, con sẽ không đi loạn, ba, ba mau đi đi”
DiệpHạc Hiêt Anh bị nụ cười xán lạn của cậu bé làm ngẩn người.
Xem ra nhất định là người phụ nữ chết tiệt kia làm ảnh hưởng đến thằng bé, đã nói từ trước không thể để cô ta ở chung với thằng bé được, xem cô ta dạy thằng bé thành dạng gì kìa?
Vẻ mặt của Diệp Sâm trở nên âm trầm.