Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Chương 51
Chương 51
“Người đâu?”
Khá là kì lạ, lúc cô thật vất vả mới đến cổng sau biệt thự này, cô đứng ở nơi đó nhìn xung quanh một lượt, thể mà phát hiện ra bên trong sân to vàng son lộng lẫy này không nhìn thấy một bóng người.
Chẳng lẽ là ở trên lầu?
Cô nghĩ như vậy, liền dứt khoát nhấc chân tiến về phía trước.
Thế nhưng vừa mới bước vào, cô lại nhìn thấy trước cửa lớn đặt một kệ để giày đổi dép đi trong nhà, bỗng nhiên cô nhìn thấy một đôi dép lê màu hồng phấn dành cho nữ ở chỗ đó.
Nó xinh xắn linh lung, mặt trên còn có mấy đóa hoa lài rất đáng yêu, ở bên cạnh giày da nam màu xanh sẫm còn có giày của trẻ con, thoạt nhìn bắt mắt như vậy nhưng lại rất hài hòa.
Liền giống như một nhà ba người vậy!
Ănh mắt của Mộc Vân dừng ở đó một giây đồng hồ, có loại cảm giác giống như bị đồ vật gì đó liên tục nện vào lồ ng ngực, cơn đau nhức truyền đến cô đứng ở nơi đó, thậm chí ngay cả hộ hấp cũng khó khăn.
Có lẽ là người phụ nữ kia.
Lúc trước cô và anh kết hôn, ngay cả tư cách đến xem nơi này cũng không có, nhưng mà bây giờ người phụ nữ kia đã thành nữ chủ nhân của nó rồi, bọn họ một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, con trai hay là Mộc Vân cô.
Đây là một cái sỉ nhục lớn cỡ nào!
Mộc Vân đứng ở nơi đó, lạnh đến mức ngũ quan không có nửa điểm biểu cảm, trái tim đau đến cực hạn, ngay cả mạch máu cũng giống như đã bị ngưng trệ, nghĩ đến mình năm năm trước, trong lòng trong mắt của cô chỉ còn lại sự trống rỗng và hận, đau đến mức ngay cả thần kinh của cô cũng đang run rẩy.
“Cô là ai? Ai bảo cô tiến vào?”
Lúc cô nhìn chằm chằm đôi dép kia nhất thời khó mà khống chế được cảm xúc, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh quát lớn.
Mộc Vân nghe thấy vậy lúc này mới như ở trong mộng bừng tỉnh.
“Hả? Tôi là…… Tôi tới đây khám bệnh cho tổng giám đốc của các người, bây giờ anh ta ở trong nhà sao?”
Cô tranh thủ thời gian thu dọn một chút cảm xúc của mình, sau đó quay người nhìn về phía người xuất hiện ở sau lưng cô.
Là một người làm ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, lúc này sau nhìn thấy Mộc Vân tự tiện xông vào, vẻ mặt của ông đã trở nên rất khó coi.
“Xem bệnh cho ông chủ nhà chúng tôi? Tại sao tôi không nghe nói đến chuyện này?”
“Hả? Không có sao? Tôi là do trợ lý công ty của ông chủ các người gọi đến, anh ta không nói với ông sao? Hay là ông đi hỏi ông chủ nhà các người một chút, anh ta chắc là biết.”
Mộc Vân vội vàng nhắc đến Lâm Tử Khang.
Thế nhưng, người hầu này vẫn là một dáng vẻ nghe không hiểu cô đang nói cái gì, không bao lâu sau người trên lầu rốt cục nghe được động tĩnh ở dưới này, đi ra ngoài.
“Mộc Vân? Ai bảo cô tới đây?”
DiệpDiệp Sâm đứng ở đầu bậc thang, đầu tóc vẫn còn ướt sũng thẳng tắp đứng ở đó nhìn rất cao, trên người cũng chỉ mặc một bộ quần áo bình thường ở nhà, áo len màu xám tro nhạt cổ chữ V, dưới thân mặc quần dài màu trắng rộng rãi, nhìn cả người anh ta có loại cảm giác lười biếng nhàn nhã.
Nhưng cũng không phải vì thế mà ảnh hưởng đến khí chất quý tộc từ trong con người của anh phát ra.