Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Chương 48
Chương 48
Mộc Vân không nhịn được cười trên nỗi đau của người khác: “Tất nhiên là tôi có bản lĩnh này rồi, tình trạng giống như anh ta, không ngủm luôn tại chỗ đã là không tệ rồi.”
Lâm Tử Khang: “…”
Nửa ngày, mới bất đắc dĩ cười cười: “Đúng vậy, cho nên tôi đây không phải đã đến tìm bà chủ sao? Cô yên tâm, chỉ cần cô có thể trị liệu bệnh của anh ấy, tất cả đều dễ nói chuyện, mặc dù hiện tại tổng giám đốc nói không cho cô gặp cậu chủ nhỏ Diệp Minh Thành, nhưng từ đầu đến cuối thì cô vẫn là mẹ của cậu bé, đến lúc đó cô gặp tổng giám đốc trong nhà, gặp được cậu chủ nhỏ, hai mẹ con bồi dưỡng thêm tình cảm, thì cứ coi như anh ấy có ngăn cản cũng không được.”
Một câu nói cuối cùng kia chính là mấu chốt, giống như là trong nháy mắt, Mộc Vân sau khi nghe được thì đã động tâm.
Không sai, cô cùng Minh Thành, hiện tại chính là thiếu cơ hội chung đụng nhiều hơn, nếu không có cơ hội, làm sao cô có thể bù đắp cho Minh Thành được? Làm sao có thể mong cậu bé tha thứ cho mình được?
Mộc Vân rốt cục cũng đồng ý, nhưng mà, cô vẫn đề ra yêu cầu của mình.
“Tôi không thể lại bị các người giam giữ nữa, tôi phải ở lại nhà của mợ tôi, nếu không, thì bọn họ sẽ lo lắng cho tôi, đến lúc đó sẽ nháo đến Nhà họ Diệp, cũng rất khó nhìn” “Có thể, việc này không có vấn đề, chỉ cần ban đêm cô làm cho.
tổng giám đốc chìm vào giấc ngủ bình yên, chúng tôi sẽ không hạn chế tự do của cô, thời gian của cô cũng có thể tự mình sắp xếp, nhưng mà cô nhất định phải nhớ kỹ, điều kiện kiên quyết là cô phải trị được bệnh của tổng giám đốc!”
“Yên tâm, tôi biết!”
Mộc Vân rất sảng khoái đồng ý.
Thứ cô muốn chính là được tự do thời gian, như vậy, thì cô có thể chăm sóc tốt cho hai bảo bối, ban ngày đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ, ban đêm lại trở về, cũng giống như cuộc sống ở nước ngoài trước đây.
Về phần trị bệnh cho tên chó má kia, thì cô không thể hoài nghi chính mình được.
Thế là hai người nói xong, sẽ bắt đầu từ ban đêm hôm nay, đợi chút nữa Lâm Tử Khang sẽ đi qua nhà trọ đón cô, thử trước một lần đã, xác định thật sự hữu hiệu quả, thì hiệp nghị này của bọn họ mới chính thức có hiệu lực.
Đợi chút nữa sẽ đến sao?
Vậy thì cô phải nhanh chóng trở về.
Mộc Vân cúp điện thoại, nhìn ngay lập tức hướng về phía hai bảo bối: “Mặc Hi, Ninh Dương, mẹ phải đi ra ngoài bận việc, có chút việc gấp, đợi chút nữa mẹ sẽ gọi điện thoại cho dì Lan tới có được không?”
Dì Lan là người giúp việc trước kia của nhà họ Ôn, sau khi nhà họMộcphá sản, thì đi đến nhà của mợ, đối xử với Mộc Vân tuyệt đối không thể chê.
Suy nghĩ của bảo bối Ninh Dương đơn thuần, cũng không nói gì thêm, thế nhưng mà sau khi Mặc Hi nghe thấy vậy, giơ cái đầu nhỏ ra khỏi ipad: “Mẹ phải đi đâu ư? Đêm nay có trở về không?”
“Đương nhiên phải trở về rồi, mẹ chỉ đi ra ngoài một chút, đại khái khoảng hai tiếng sẽ trở lại, bảo bối không cần lo lắng đâu ha” Mộc Vân một bên an ủi con trai, một bên gọi điện thoại cho dì Lan.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy nói cần nhờ tới hỗ trợ chăm sóc hai đứa bé, Dì Lan đồng ý luôn, đồng thời, bà ấy biết hai đứa bé cũng chưa ăn cơm, còn cố ý nói muốn đi mua thức ăn trở về làm cho hai bảo bối ăn.
Thế là Mộc Vân rốt cục cũng yên tâm ra cửa.
Ninh Dương bảo bối: “Anh trai, anh đang làm gì đó? Vì sao anh cứ nhìn chằm chằm vào mẹ như thế?”