Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Chương 235
Chương 235
Diệp Minh Thành rất khó chịu, bởi vì cậu bé có một loại trực giác, lần này nhất định lại là vấn đề của ba.
Nếu đúng là như vậy, vậy thì sợ rằng Mặc Hi sẽ mất kiên nhân, không còn muốn để mẹ ở cùng với ba nữa thì phải làm thế nào? Em ấy và em gái có phải sau này sẽ lại đi theo mẹ không?
Đôi tay nhỏ nhắn của Diệp Minh Thành dùng lực nắm chặt lấy con rô bốt đại chiến của cậu bé.
“Diệp Minh Thành, em cảm thấy như thế này không phải là cách, chúng ta phải nghĩ cách dạy dô lại ba”
Quả nhiên, Mặc Hi cũng nghĩ đến việc này, bắt đầu nói ra một câu như vậy.
Diệp Minh Thành sắc mặt lại càng trở nên tái nhợt, cậu bé cúi đầu, không nói gì.
“Diệp Minh Thành?”
“… Em nói đi”
Diệp Minh Thành cuối cùng yếu ớt gật gật cái đầu nhỏ.
Thế là Mặc Hi ngồi ở đối diện với cậu bé lên kế hoạch kĩ càng tỉ mỉ.
“Anh xem, ba đã bảo người đưa chúng ta tới sân bay, nhất định là muốn đưa chúng ta đến một nơi, để cho mẹ không thể gặp được, đã như vậy thì, chúng ta dứt khoát lấy gậy ông đập lưng ông”
“Cái gì?
Diệp Minh Thành ngay lập tức ngẩng đầu lên, Mắt Biếc xinh đẹp chăm chú nhìn về phía đứa em trai này.
Cậu bé bắt lấy nó một cách nhạy cảm, em ấy nói không phải là em ấy, mà là bọn họ.
Mặc Hi không để ý tới chuyện này, nghe thấy anh trai hỏi mình, còn nghĩ rằng là anh trai không hiểu, thế là giải thích cặn kế một lần nữa.
“Vì ba không để cho mẹ gặp chúng ta, vậy chúng ta dứt khoát cũng kết hợp với mẹ, để cho ba không tìm được ba người chúng ta, hừ, không đúng, phải là bốn người chúng ta, còn có em gái, chúng ta hãy để cho ông ấy nếm thử mùi vị không tìm được chúng ta là như thế nào, anh nói xem có được không?”
“Được”
Lần này Diệp Minh Thành rất vui vẻ đồng ý.
Bởi vì, cậu bé cũng cảm thấy rằng người ba này thực sự nên biết lỗi lầm mà bản thân đã phạm phải.
Thế là hai anh em ra khỏi quán cà phê, trong nháy mắt đi đến phòng bán vé của sân bay.
Sau vài phút, Mộc Vân ngồi ở trên xe của Diệp Diệp Sâm, hai người cùng nhau đi về hướng sân bay, đột nhiên điện thoại của cô nhận được một tin nhắn.
“Kính thưa bà Maris, bà vừa mua bốn vé máy bay đến Clear Lake là một xã thuộc quận Steuben, tiểu bang Indiana, Hoa Kỳ, thời gian là 14:35 chiều…”
“Hả..”
Mộc Vân kinh ngạc đến mức hét lên tại chỗ!
Diệp Sâm đang lái xe phía trước nghe vậy, ngay lập tức quay đầu lại chửi một câu: “Cô hét cái quỷ gì vậy? Có bệnh à?”
Mộc Vân không nói gì.
Điều này thật quá kinh ngạc rồi!
Cô vậy mà vô duyên vô cớ đặt bốn vé máy bay, hơn nữa ba trong số đó còn là vé trẻ em…
Đáy lòng Mộc Vân sinh ra một ý nghĩ vô cùng hoang đường.
Cũng chính lúc này, điện thoại di động của cô lại nhận được một tin nhắn khác, mà tin nhắn này, là tin nhắn văn tự bình thường.