Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Chương 226
Chương 226
“Vậy nếu tôi không cho phép thì sao?”
Cố Cẩn Mai rốt cục trợn to hai mắt, cô ta không thể tưởng tượng nổi quay lại nhìn, cả người đều ngây dại mất mấy giây.
“Mộc Vân? Tại sao lại là cô? Sao cô lại ở đây?”
“Câu hỏi này của cô Cố thật kỳ lạ, tôi muốn tới thì tới, chẳng lẽ tới nơi này còn phải báo cáo với cô một tiếng sao?”
Mộc Vân vẻ mặt châm chọc nhìn chäm chẩm người phụ nữ này.
Đối với cô, cô khinh thường việc phải giả vờ, nên hận, nên ghét thì đều thể hiện rõ trên mặt cô.
Cố Cẩn Mai quả nhiên bị chọc tức giận: “CôI”
Mộc Vân ngay cả nhìn cũng lười nhìn cô ta, ánh mắt nhìn về phía người bạn tốt đứng đối diện, cô có chút áy nất nói: “Xin lỗi anh Khiêm, phiền anh đưa túi cho tôi, chúng ta thanh toán xong sẽ đi”
“Được”
Kiều Thế Khiêm lúc này rất thức thời, vẫn yên tĩnh ở bên cạnh.
Tuy nhiên, khi nghe đến việc cô bảo anh ta đưa túi xách cho cô.
Anh ta lập tức đưa túi xách nhỏ của phụ nữ vẫn đeo trên người.
Trong mắt Diệp Diệp Sâm âm u càng nặng hơn!
Một người phụ nữ bảo một người đàn ông ở nơi công cộng cầm túi xách của mình thì chắc chắn sẽ có mối quan hệ rất thân mật, ví dụ như: Cố Cẩn Mai, cô ta cũng thường xuyên để anh làm vậy khi đi chơi với cô ta.
Giúp cô cầm túi xách.
Thông thường anh đều từ chối.
Lửa giận trong lòng Diệp Sâm càng ngày càng lớn, anh vốn định mang Cố Cẩn Mai tới đây nhục nhã người phụ nữ này.
Nhưng bây giờ phát hiện ra anh dường như không cảm thấy thoải mái chút nào!
Ngược lại càng hận không thể bóp cổ cô!
Đúng lúc này, Mộc Vân đang quẹt thẻ thanh toán ở đó đột nhiên xuất hiện vấn đề.
Thưa cô, số dư thẻ này của cô không đủ, chiếc váy này có giá là sáu trăm ba mươi triệu, trong thẻ cô chỉ có ba trăm triệu”
“Cô nói gì? Sáu trăm ba mươi triệu?”
Mộc Vân khiếp sợ, ngay cả sau lưng còn có hai người đang chờ xem vở kịch hay cô cũng quên mất, cô thất thanh kêu lên ngay tại chỗ.
Sáu trăm ba mươi triệu.
Đó là gần một nửa số tiền gửi của cô bây giờ, cô đã phải đi gom tiền học phí để đóng cho con gái mình, sao có thể tiêu lãng phí như thế này được?
Ruột gan Mộc Vân đều hối hận.
Hối hận mình không nên vì mặt mũi nhất thời làm ra chuyện không có đầu óc như vậy.
Hai người đứng sau thấy một màn này không cần nói cũng biết bọn họ vui vẻ đến thế nào.
Đặc biệt là Diệp Sâm, sau khi nghe thấy điều này khóe miệng anh nhẹ nhàng nhếch lên tạo thành một vòng cung lạnh lùng, ngay cả biểu tình cũng sung sướng hơn nhiều, tiện tay kéo qua một cái ghế ngồi xuống hai chân vắt chéo lên nhau.