Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Chương 211
Chương 211
Mộc Vân rốt cục đồng ý ở lại, nhưng thật ra ngoại trừ vì con trai giữ lại còn có một nguyên nhân nữa đó chính là vừa rồi cô nghe ra ý trong lời anh nói dường như cũng không muốn cô ở lại đây.
Hơn nữa không muốn cô mang đứa trẻ đi.
Mộc Vân lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé của con trai mình.
Diệp Diệp Sâm vẫn ở cửa không chút thay đối nhìn cô.
Đợi đến khi hai mẹ con không có việc gì, khóe miệng anh lúc này mới xẹt qua một tia cười lạnh, sau đó nảm lấy tay đứa con trai nhỏ trong tay đi xuống.
Nhìn xem, thật ra ba cũng không nói muốn đuổi mommy đi!
Vài phút sau cả gia đình xuống.
“Cuối cùng mọi người đã xuống, nhanh đến ăn cơm đi, trời lạnh, các món ăn cũng tất nhanh ngị Chị Vương đã sớm chờ đợi ở dưới lầu, nhìn thấy người một nhà bọn họ hiếm khi đông đủ như vậy lập tức vui mừng chào hỏi Diệp Diệp Sâm khẽ gật đầu mang theo con trai nhỏ tới.
“Ba, ba thích ăn gì?”
Mặc Hi quá vui vẻ, sau khi đi theo ba tới bàn ăn lập tức trèo lên ghế trẻ em ngồi xuống, sau đó cười tủm tỉm hỏi ba.
Ánh mắt Diệp Sâm thản nhiên nhìn cậu bé một cái: “Ba sao?
Cái gì ba cũng ăn”
“Thật sao? Vậy hôm nay mommy gói bánh bao, ba cũng sẽ thích ăn chứ?” Mặc Hi lại đột nhiên đến một câu như vậy.
Thoáng chốc Diệp Diệp Sâm bên này còn chưa lên tiếng, bàn tay của Mộc Vân đang đeo khăn ăn cho con gái run lên, suýt chút nữa đem cổ nho nhỏ của Ninh Dương siết chặt!
“Mommy,mommy đang làm gì vậy? Đây là cổ của Ninh Dương, mommy phải cẩn thận đừng siết cổ con”
Không khí xấu hổ tràn ngập trong phòng ăn ước chừng mất mười mấy giây, từng phút từng giây trôi qua làm cho người ta hận không thể tìm một cái lỗ chui vào!
Chị Vương vẫn cố nhịn cười, nhìn thấy khoé mắt ông chủ cũng đang co giật một chút chị vội vàng đi vào phòng bếp bưng một đĩa bánh bao vừa nấu chín ra.
“Đúng vậy ông chủ, hôm nay bọn trẻ ầm ï muốn ăn bánh bao, côMộcbất chấp vết thương trên người giúp tôi làm những việc này, ông chủ nếm thử đi. Hương vị thực sự rất ngon”
Chị Vương cố ý cầm một đôi đũa sạch sẽ, còn có một cái đĩa nhỏ phối hợp đặt trước mặt Diệp Diệp Sâm.
Mộc Vân nhìn thấy vậy ngón tay không tự chủ nắm chặt lại.
Diệp Sâm thật sự không thích ăn sủi cảo.
Anh từ nhỏ đã có tật lựa đồ ăn, hoàn cảnh gia đình lại khá giả, vì thế có những thứ sau khi anh ăn thử mà không thích, thì sẽ không làm thứ đó cho anh ăn lần nữa, đối với sủi cảo thì trước đây khi Mộc Vân theo ba mẹ đến nhà họ Diệp, bởi vì bọn họ đến từ phương bắc nên nhà họ Diệp đã đặc biệt chuẩn bị những thức ăn này.
Sau lần đó, Mộc Vân nhớ rất rõ, người con trai lớn hơn cô năm tuổi này, chỉ cản có một miếng, thì anh đã không ăn thêm một lần nào nữa.
Anh nói khó ăn muốn chết!
Mộc Vân cúi cặp mắt xuống, không nhìn qua phía đối diện nữa, mà chuyên tâm đút cho con gái ăn.