Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Chương 198
Chương 198
“Ninh Dương, chúng ta không được quấy rầy mẹ, đợi khi mẹ tỉnh lại thấy em mếu máo như vậy khẳng định sẽ rất đau lòng”
“Em ngoan ngoãn đợi mẹ tỉnh lại nha!”
Diệp Minh Thành dịu dàng an ủi ì vậy cô gái nhỏ không buồn nữa, cô bé quơ nằm tay bảo vệ mẹ tới cùng, không cho mẹ bị kẻ xấu đoạt mất.
Sau đó mấy cha con cuối cùng đã trở lại Vịnh nước Cạn.
Nhưng Diệp Diệp Sâm vẫn chưa sáng suốt nhìn ra Ninh Dương cũng là con gái của anh ta, nguyên nhân cũng bắt đầu từ sự việc năm đó.
Năm đó, Mộc Vân mang thai 8 tháng đã sinh non, sau khi được đưa đến bệnh viện, ba đứa trẻ may mắn được bác sĩ cứu sống.
Vì là sinh non nên Ninh Dương từ lúc sinh ra đã vô cùng yếu ớt nhỏ bé, ốm yếu, so với một con chuột nhắt cũng không khác là bao, đến khi trưởng thành, đứng cạnh hai anh trai của mình, cô bé vô cùng nhỏ bé chỉ như một đứa trẻ mới lên hai.
Hơn nữa, đa phần con gái lại thường giống mẹ, Diệp Sâm không thể nhìn thấy bóng dáng của anh ta trong các nét trên khuôn mặt của cô bé, vì vậy mới không thể nhận ra cô bé.
Tại nhà họ Cố.
Sau khi Cố Cẩn Mai biết được những chuyện đã xảy ra, cảm thấy tức giận đến mức muốn nổ tung!
“Đồ tiện nhân Mộc Vân đó! Cô ta còn dám vụng trộm sinh ra một đứa nhỏ? Song thai năm đó căn bản không có chết!”
Cô ta phát điên lên, toàn bộ khuôn mặt của cô ta tức giận đến biến dạng trông vô cùng khủng khiếp.
Cố Thanh Liên cũng tức giận không kém.
Mọi chuyện đều đã được bà ta sắp đặt ổn thỏa từ trước, bà ta sai người bắt cóc đứa trẻ, kêu bọn họ đòi Diệp Sâm tiền chuộc, đến lúc đó, anh ta sẽ biết con của mình đã sớm bị Mộc Vân mua chuộc, thường xuyên qua lại giữa hai nơi ‘Và một khi biết nơi đứa bé gặp tai nạn chính là ở nơi mà Mộc Vân thuê, khi đó anh ta sẽ càng tức giận cô hơn, có thể lúc đó, anh ta có thể sẽ ném cô ra nước ngoài cũng nên.
Nhưng ai biết được, kế hoạch hoàn hảo như vậy mà cuối cùng lại bị một đứa trẻ đột ngột xuất hiện phá nát tất cả!
Sinh đôi sao?
Con tiện nhân kia quả thật cũng quá mưu mô thủ đoạn!
Cố Thanh Liên đã sắp xếp người để xử lý dứt điểm sự việc, đồng thời nhìn chăm chằm vào cô cháu gái đang điên cuồng.
“Cháu im lặng cho cô. Có chuyện gì cũng gào thét như thế thì làm được gì cơ chứ?”
Sau khi bị cô của mình mắng cho một trận dữ dội, cuối cùng Cổ Cẩm Mai cũng không có tiếp tục làm Lầmi như vậy nữa, đứng đó bình tĩnh lại cảm xúc.
Tuy nhiên, trong ánh mắt cô ta tràn đầy sát khí và thù hận ai cũng dễ dàng nhìn thấy. “Hiện tại không còn cách nào khác, Diệp Sâm hẳn đang rất tức giận, anh ta nhất định sẽ không để yên chuyện này, chúng ta tạm thời nên ngồi yên bánh mặt một thời gian”
“Ngồi bên cánh mặt một thời gian? Để cho con tiện nhân kia trở lại nhà họ Diệp dễ dàng như vậy sao? Cháu có biết hai đứa con của cô ta đều đã được đưa về tình nước Cạn rồi không?”
Cổ Cẩn Mai nghe thấy có mình nói như vậy càng trở nên tức giận.
Thủ đoạn của người cô Cố Thanh Liên này cũng không thua kém ai, nhìn vào những cách thức bà ta giúp cô đối phó với Mộc Vân là đủ nhìn thấy rõ.
Nhưng bây giờ, vì những đả kích liên tiếp, cô đã mất đi sự tỉnh táo ban đầu, đến thời điểm quan trọng cô ấy chỉ biết la hét, chỉ biết lên cơn giống như bị bệnh thần kinh.