Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Chương 171
Chương 171
“Không đâu không đâu, anh trai làm sao mà lại lây bệnh cho Ninh Dương được chứ”
Ninh Dương mới không thèm tin mấy lời này đâu, hứ, anh trai toàn là mấy kẻ bịp bợm, căn bản làm gì có bị bệnh đâu chứ, rõ ràng là anh ấy muốn một mình chiếm lấy mẹ.
Ninh Dương cũng không muốn rời khỏi lồng ngực của mẹ mình, vẫn cứ bám trên người cô.
Cũng may là từ khu vực trường học đi đến bệnh viện cũng không có xa mấy, ngồi xe tâm mười phút hơn là đã đến bệnh viện rồi, thế Mộc Vân vội đưa hai đứa nhỏ xuống xe bước vào trong bệnh viện.
“Y tá, làm phiền cô rồi, thằng bé làMộcMặc Hi, khám nhỉ khoa”
“Khoa nhi sao? Khoa nhi hiện tại khá là đông người đấy, chị có muốn đổi thành lấy số khám bác sĩ chuyên khoa không, không cần phải xếp hàng đợi quá đông” Người y tá lấy số nói với Mộc Vân sau đó đứa một tấm thẻ sang cho cô.
Tất nhiên là tốt rồi, không có gì quan trọng bằng việc khám bệnh cho con trai cả.
Thế là Mộc Vân lấy số khám bác sĩ chuyên khoa, sau đó cầm tấm thẻ in số đi đến tầng chín phòng khám theo yêu cầu của bệnh viện.
Nói đến chuyện này, từ sau khi quyết định sẽ giả bộ mình bị đau bụng thì cậu bé vô cùng là bình tĩnh, nhưng sau khi đi theo mẹ mình đến gần nơi khám bệnh theo yêu cầu thì sắc mặt cậu hơi thay đổi, sau đó cậu bé dừng hắn lại không đi nữa.
“Mặc Hi, sao con lại không đi nữa vậy?”
“Không đi?”
Diệp Minh Thành mạnh mẽ vùng khỏi tay mẹ mình sau đó nhanh chân chạy đi.
“Ấy, con đi đâu vậy? Mặc Hi, con chạy gì vậy chứ?” Mộc Vân thấy thế, nóng lòng lớn tiếng gọi Cũng chính vào lúc này trên hành lang của nơi khám bệnh theo yêu cầu, một vị bác sĩ tóc màu muối tiêu đang đi đến, nhìn thấy dáng người chạy nhanh như bay của cậu nhóc lướt qua, ngơ mất mấy giây.
“Cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp? Sao thẳng bé lại đến đây thế này?”
“Hả, đó là cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp sao?”
“Đúng vậy, mau đi ngăn cậu ấy lại, bế cậu ấy qua đây, lại xảy ra chuyện gì vậy chứ? Ba cậu bé đâu Mau mau đi gọi đi”
Sau đó thì vị bác sĩ đứng tuổi đó liền chỉ huy bác sĩ vẫn đi theo mình nãy giờ đuổi theo Diệp Minh Thành.
Mộc Vân: “…”
Chỉ vào khoảnh khắc như thế này, cô nhìn chẳm chằm vào đám người đang vội đuổi theo, trong đầu bỗng “ầm” một tiếng, giống như có thứ gì nổ ra ở trong đầu vậy, chớp mắt mọi thứ đều trống rồng.
Trời ạ, cô làm sao có thể quên điều này được cơ chứ?
Bệnh viện này là bệnh viện nhân dân lớn nhất thành phố, vậy thì một cậu bé Diệp Minh Thành không được khỏe mạnh lúc bị bệnh thì nhất định phải đến đây rồi, hơn nữa với thế lực của nhà họ Diệp, nếu đến đây thì nhất định sẽ tìm đến bác sĩ tốt nhất rồi.
Ông trời ơi, cô rốt cục đã làm cái chuyện ngu ngốc gì thế này!
Toàn thân Mộc Vân đều phát lạnh.
Vội vàng kéo theo con gái mình đi về hướng con trai đã chạy, nhưng lúc này cô đã phát hiện con trai cô Mặc Hi sớm đã bị các y bác sĩ giữ chặt rồi.
“Cậu chủ nhỏ à, cậu chạy cái gì vậy chứ? Ba của cậu đâu rồi?”