Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Chương 148
Chương 148
Cậu nhóc nhỏ bé đang đảm chìm lắp ghép trong Lego, đôi mắt đen láy xinh đẹp lại ẩn ẩn hiện lên tia áy náy với cô: “Không có ạ”
“Hả? Nhà con không có sao? Sao lại không có được chứ? Cái đó con…dì Cố không phải là vẫn luôn sống ở chỗ này sao? Sao cô ấy lại không có đồ trang điểm ở chỗ này được chứ? Minh Thành, con đi lấy giúp dì một chút đến đây nhé, dì sẽ không dùng nhiều đâu”
Mộc Vân thật sự cũng không muốn nói những lời này, thứ người phụ nữ như vậy, cô dùng vào cũng cảm thấy buồn nôn rồi.
Nhưng mà không còn cách nào khác, nếu như cô không che hết những vết thương trên mặt này, lúc quay về nhà, Mạc Hi với Ninh Dương mà nhìn thấy thì sẽ càng lo lắng cho cô, sẽ lại truy hỏi mọi việc.
Mộc Vân thò đầu ra ngoài, nhìn về phía con trai trong phòng ngủ.
Nhưng mà, điều khiến cô rất bất ngờ đó là, lần này, đứa con trai đang cúi đầu chơi ở đó vẫn vô cùng dứt khoát lắc lắc đầu nói: “Không có, trong nhà không có phụ nữ?”
Mộc Vân: Cỗ sững người mất mấy giây, mãi mà vẫn chưa nghe hiểu được.
Không có phụ nữ?
Lúc này, Diệp Diệp Sâm nghe thấy cuộc thảo luận của hai người, anh đấy cửa đi vào trong nói: “Hai người đang làm gì thế?”
Hả?
Mộc Vân nhìn thấy anh, bị dọa đến lập tức im bặt, sau đó cô cầm lấy một chiếc khăn che lại khuôn mặt của mình.
Mẹ ơi, tên đàn ông thôi này sao đột nhiên lại trở về thế? Không phải anh ta đến công ty rồi à?
Lúc này Mộc Vân sợ nhất là nhìn thấy anh, bởi vì lần này cô làm loạn lớn đến như vậy, cuối cùng còn để anh phải ra mặt giải quyết, mới có thể cứu cô ra được.
Ôi, thật mất mặt.
Diệp Minh Thành cũng nhìn thấy ba, vì vậy cậu bé bò dậy từ chiếc đệm mềm mại phủ kín sàn nhà nói: “Ba, người đã trở về rồi?”
Diệp Diệp Sâm gật gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua phía bóng người mảnh khảnh đang trốn tránh nhà như chim cút trong nhà vệ sinh, anh sải đôi chân dài đi về phía con trai xem xét trước.
“Con thế nào rồi? Không có việc gì chứ?”
“Không có ạ”
Diệp Minh Thành bình tĩnh lắc lắc đầu trả lời.
Diệp Sâm liền xoa xoa đầu nhỏ của cậu bé, sau đó anh liền đứng thẳng người dậy, hướng người đi về phía nhà vệ sinh.
Mộc Vân đang trốn ở bên trong: “..”
Anh đã đi đến đây…
Nếu như thật sự là có cái khe đất, Mộc Vân nhất định sẽ chui xuống.
“Còn chuẩn bị trốn bao lâu nữa? Buổi chiều lúc cùng người ta đánh nhau, không phải là rất anh dũng sao?”
Mẹ nó!
Mộc Vân dưới sự trào phúng vô cùng sỉ nhục của người đàn ông này, chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra từ trong phòng vệ sinh.