Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 142



Chương 142

Diệp Sâm triệu tập toàn bộ vệ sĩ nhà họ Diệp, chỉ trong phút chốc đã điều động hơn chục chiếc xe, xông vào trường mẫu giáo.

Cùng lúc này các giám đốc điều hành cấp cao của công ty đang trong phòng họp, tất cả mọi người đều chết lặng!

Thật đáng sợ, rốt cuộc là kẻ nào không sợ chết dám khiêu khích với

Diêm Vương? Còn có thể để anh | tức đến như vậy?

Lúc này, Cổ Cẩm Mai cũng biết chuyện.

Người đưa và đón Diệp Minh Thành ở trường mẫu giáo đều là cô fa, thông tin liên lạc của cô ta cũng được đăng ký ở nhà trẻ, thế nên sau khi chuyện này xảy ra | nhà trẻ đã ngay lập gọi điện thông báo cho cô ta. Người phụ nữ đó vẫn đang ở nhà trẻ? Tuyệt quá!

Lúc này, cô ta có thể dạy cho cô một bài học, nhân tiện có thể tận dụng cơ hội này chứng minh cho Diệp Sâm thấy, chỉ cần cô ta xử lý tốt chuyện này, anh nhất định sẽ thích cô ta hơn.

Cứ như vậy, Cố Cẩn Mai cũng tức tốc lên đường.

Hơn nữa, còn đến trường mẫu giáo sớm hơn cả Diệp Sâm.

“Thật xin lỗi thưa bà Lâm, chuyện này là do Minh Thành nhà chúng tôi không đúng, về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại nó, con trẻ đánh người dù sao cũng là không đúng, không cần biết nó xuất phát từ lý do gì đi nữa, cho nên bà cứ yên tâm, chỗ nên dạy dỗ chúng tôi sẽ dạy lại nó, nên bồi thường thì chúng tôi sẽ bồi thường đầy đủ”

Cố Cẩn Mai vô cùng đoan trang đứng ở trong phòng làm việc của nhà trẻ, vừa xin lỗi vợ của tổng thư ký vừa bày tỏ thái độ thập phần thành khẩn nói quay về sẽ dạy dỗ bảo ban lại Diệp Minh Thành.

Đây tuyệt đối là một người phụ huynh vô cùng hợp tác đầy đủ tư cách.

Giáo viên trong nhà trẻ, còn có vợ của tổng thư ký, sau khi nghe vậy, quả nhiên sắc mặt bọn họ lập tức dễ nhìn hơn rất nhiều.

“Mẹ Minh Thành à, nếu như là cô đến sớm hơn một chút thì có phải chuyện này sẽ không bị náo loạn đến mức này rồi không, cô xem bảo mẫu của nhà cô xem giống cái dạng gì? Chẳng ăn nói hẳn hoi cũng thôi đi, còn ngang nhiên muốn động tay động chân nữa. có giống đang nói chuyện không chứ?”

“Đúng thế, chỗ này đều là những người như thế nào chứ? Mẹ Minh Thành à, tôi thấy cô nên đuổi việc cô ta càng sớm càng tốt đi?”

“Không sai.

Những người này đều châm chọc nhìn vào Mộc Vân vẫn còn đang bị hai người áo đen kìm chặt lại kia.

Mộc Vân liền cười lạnh.

Cô ta là mẹ của thằng bé sao? Đúng là một đám mắt chó mù đặc mà!

“Được rồi, vậy cứ như thế đi, chúng ta cứ quyết định như vậy đi, nếu như không còn chuyện gì khác nữa thì tôi sẽ đi trước đây”

Cố Cẩn Mai đã xử lý chuyện này một cách hoàn mỹ êm đẹp, chuẩn bị đưa cậu bé và Mộc Vân rời đi.

Nhưng lại không ngờ rằng, bàn tay cô ta vừa mới chậm vào Diệp.

Minh Thành đứng kế bên Mộc Vân, cậu bé lập tức hung hăng hất tay cô ta ra: “Cút?”

“Minh Thành, con đang nói cái gì thế??”

Sắc mặt Cố Cẩn Mai nháy mắt trắng nhợt, ánh mắt cô ta nhanh chóng lướt qua mọi người trong phòng làm việc đang lộ ra tia kinh ngạc một vòng, cô ta tức giận đến mức lập tức muốn lập tức túm ngay thắng nhóc này lại.

Chương trước Chương tiếp
Loading...