Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Chương 106
Chương 106
“Đúng vậy, anh nói không có sai, tất cả những chuyện này đều là do tôi bỏ anh mà dẫn đến, là tôi không đủ tiêu chuẩn làm một người mẹ, nhưng mà Diệp Sâm, anh không có lỗi sao? Nếu năm đó không phải anh đưa người phụ nữ đó về lúc tôi sắp sinh thì sẽ tạo thành cục diện như ngày hôm nay sao?”
Cô bắt đầu đánh trả anh, bởi vì cô cảm thấy cô có lỗi trong chuyện này, vậy thì người ba như anh càng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng mà cô không ngờ được mình vừa dứt lời, người đàn ông này liền ở đó cười lạnh một tiếng!
“Tôi sai? Mộc Vân, cô đã quên năm đó là ai mặt dày muốn gả cho.
tôi sao? Nếu cô không gả sẽ có chuyện như này sao? Còn không biết xấu hổ mà nói là tôi sai, cô đã quên nguồn gốc của chuyện xấu này đều do từ trên người cô gây nên sao?”
Không một tiếng động, cuối cùng lúc này ở trong văn phòng cũng đã yên tĩnh lại.
Nắng ở bên ngoài to như vậy, nhưng ở chỗ Mộc Vân đứng, lòng ngực giống như bị xé rách một cái lỗ to, từng đợt gió lạnh tràn vào khiến cô lạnh thấu xương, phần còn lại cũng chỉ có trái tim bẩn chết lặng trong lồng ngực, không có bất kỳ cảm giác nào.
Bao gồm cả đau đớn!
Khi cơn đau đạt đến mức tột cùng tự nhiên sẽ không còn cảm giác.
Cho nên rốt cuộc cô làm như này là vì cái gì?
Chịu một lần như năm năm trước còn chưa đủ hay sao? Tại sao còn muốn tự rước lấy nhục chứ?
Cuối cùng Mộc Vân ở đó nở nụ cười, từng chút từng chút giống như một con búp bê bị giật dây, kéo căng khóe môi xám.
“Đúng thế, tôi có tư cách gì mà nói chuyện trách nhiệm với anh chứ? Năm đó là do tôi không biết xấu hổ mà gả cho anh nên mới tạo nên kết quả như ngày hôm nay, tôi sai rồi, Diệp Sâm, tôi thật sự sai rồi, nếu có thể quay ngược thời gian, tôi thà tình nguyện chọn nhảy tầng cùng mẹ tôi, tôi cũng sẽ không quấn lấy anh”
Cô nhìn anh, bởi vì cả cơ thể lạnh cũng làm cho khuôn mặt nhỏ thanh tú trắng như trang giấy, nhưng vậy mà cô lại cười, cô đang hối hận vì anh.
Từng chữ từng chữ cô nói với anh, nếu còn có lựa chọn cô thà chết cũng không muốn gặp lại anh!
Diệp Sâm giật mình!
Anh chưa bao giờ thấy vẻ mặt như này của cô, càng chưa bao giờ nghe cô nói như vậy.
Đây là vẻ mặt gì?
Giống như một chiếc lá bỗng nhiên nhẹ nhàng bay xa, cô đã từng yêu anh đến tận xương tủy, cho dù năm năm trước anh đưa theo Cố Cẩn Mai xuất hiện trước mặt cô, cô tuyệt vọng năm trong vũng máu, lúc ấy đôi mắt nhìn anh là màu đỏ bi thương.
Nhưng bây giờ anh không thể nhìn thấy cái gì trong mắt cô.
Cô giống như mảnh đất cuối cùng cũng bị bỏ hoang, cho dù lúc này sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, nhưng bên lại không thể nhìn thấy cái gì ở bên trong, giống như mất đi ngọn đèn.
Chỉ còn lại một mảnh cô đơn hoang vắng.
Diệp Sâm chậm rãi nắm chặt cây bút trong tay…
“A? Tổng giám đốc, cô Ôn, hai người vẫn còn ở đây sao, cái đó thiếu gia ở trên tầng đã tắm xong nhưng cậu ấy không muốn mặc quần áo, cậu ấy nói… nói muốn côMộcđi lên”
Lúc bầu không không khí ở trong phòng làm việc lạnh đến mức giống như ở một thế giới khác, bỗng nhiên Lâm Tử Khang đẩy cửa đi vào, anh ta nói Diệp Minh Thành ở trên tầng không muốn anh ta giúp cậu bé mặc quần áo.