Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 990
Chương 990
Cô hung hăng nhìn anh như phi đao, lúc này
Cốc cốc cốc
Những tiếng gõ cửa dồn dập.
“Dao Dao! Em ở đâu? Vừa mới nãy có phải em kêu cứu không? Dao Dao, em không sao chứ?” Giọng nói Vân Chi Lâm lo lắng vang lên theo.
Cố Tịch Dao giật nảy mình!
Bắc Minh Quân mi tâm theo bản năng vặn lên, lại không quan tâm, cúi đầu cuốn lấy môi của cô bất chấp, mặc kệ Vân Chi Lâm ở bên ngoài khàn cả giọng hô hào.
“Dao Dao! Em đừng dọa anh! Em trả lời anh một tiếng đi…… “
Vân Chi Lâm ở bên sát phòng Cố Tịch Dao, lúc này đang tắm, dường như nghe thấy tiếng có người hô cứu mạng, giày cũng không kịp đi, lao ra ngoài, đập cửa, sợ là Cố Tịch Dao xảy ra chuyện.
“Ưm…… “ Tim Cố Tịch Dao đập mạnh, muốn đẩy ra Bắc Minh Quân ra.
Nhưng cái gã này rất không muốn mở cửa. Cường bạo ôm lấy người phụ nữ mềm mại trong ngực.
Rầm rầm rầm!
Vân Chi Lâm liên tục đạp cửa.
Nhưng cửa phòng dày dặn, căn bản đạp không ra.
“Dao Dao? Dao Dao ?”Khi Vân Chi Lâm hô hai tiếng vẫn không có ai đáp lại, anh ta vội vàng nói: “Em đừng sợ, anh lập tức báo cảnh sát! Anh đi gọi bảo vệ khách sạn tới cứu em……”
Miệng Dao Dao bị phong ấn “……..”
Bắc Minh Quân nghe Vân Chi Lâm muốn báo cảnh sát, lúc này mới buông lỏng cô ra.
Cố Tịch Dao lớn tiếng thở hổn hển!
Hung hăng trừng tên đáng chết vô lại kia một chút, ra hiệu anh an phận đi!
Sau đó, dùng sức đẩy Bắc Minh Quân ra, nhỏ giọng nói: “Xin anh mau đi trốn đi! Nhà vệ sinh, ban công đều có thể!”
Anh vòng hai tay lại, dáng vẻ chết cũng không đi.
“Bắc Minh Quân!” Cô trầm giọng gào thét, gấp đến độ giống như kiến trong chảo nóng vậy, anh đã đồng ý với tôi.”
Đã đồng ý với cô, không công khai mối quan hệ hôn nhân của bọn họ!
Anh lúc này mới nhún nhún vai, quay người rời đi……
Cố Tịch Dao vội vàng chạy tới mở cửa ——
Đã thấy bóng dáng của Vân Chi Lâm đang muốn xông vào trong thang máy, cô vội vàng cuống họng hô: “Chi Lâm, em không sao……”
Vân Chi Lâm dừng chân lại.
Quay người lại, chạy thật nhanh về phía cô, thở hồng hộc: “Dao Dao! Em…”
“Em không sao mà. Vừa mới ở toilet, cho nên mở cửa chậm một chút.” Cô cười xấu hổ.
Sau đó nhìn lướt qua Vân Chi Lâm, trên tóc còn nước gội đầu bọt biển màu trắng…
“Làm anh sợ muốn chết!”
Vân Chi Lâm lúc này mới thở dài một hơi, bên hông vẻn vẹn quấn mỗi môt chiếc khăn lông, bọt biển màu trắng xuôi theo thân trôi xuống dưới: “…Anh cho là em xảy ra chuyện, cho nên…” Anh ta cười khúc khích gãi gãi bọt biển trên đầu.
“Ha ha, đừng lo lắng, em không phải đều ổn rồi sao? Nhanh đi vào tắm rửa đi.” Đối với Vân Chi Lâm, cô thực tình cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Được! Vậy em nghỉ ngơi thật tốt! Ngày mai chúng ta còn phải đi sớm lên đi hiện trường khám nghiệm, em nghỉ ngơi lấy tinh thần.” Vân Chi Lâm gật gật đầu, quay người về căn phòng sát vách bên cạnh.