Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 940
Chương 940
Chuyện hồi anh em nhà họ Bắc Minh còn trẻ, đối với ai cũng là một vết sẹo hằn trong tim.
Chỉ là, lúc nào anh cả Bắc Minh cũng để lộ vết sẹo ra bên ngoài, cứ như ai cũng mắc nợ ông ta vậy.
Vết sẹo của Bắc Minh Quân là sâu nhất đau nhất, lại được che giấu kín đáo nhất, ai cũng không nhìn thấy, cho dù thối rữa nhiễm trùng, lan khắp cơ thể, anh cũng không kêu rên một tiếng.
Bắc Minh Tam còn tấm bé, vết sẹo nhẹ nhất, nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy.
“Anh cả, lời này của anh không công bằng với Bắc Minh Quân.” Bắc Minh Đông tiếp lời: “Năm đó rõ ràng là anh tự tìm đường chết ức hiếp Bắc Minh Quân, anh có ngày hôm nay cũng đều do một tay anh tạo ra! Hơn nữa, ngoại trừ Bắc Minh Quân, nơi này không có người nào có tư cách quản lý Bắc Minh Thị hơn anh ấy!”
“Đông Đông, đừng nói nữa.” Giang Tuệ Tâm cắt ngang lời Bắc Minh Đông, cau mày nói: “Con còn ngại anh cả và anh hai con cãi nhau chưa đủ sao? Bây giờ mặc kệ ai đúng ai sai, đều đã qua cả rồi! Quan trọng là anh em các con đồng lòng, hiếu thảo với ba các con, đó mới là việc đúng đắn!”
Ba anh em cùng im lặng.
Giang Tuệ Tâm thở dài một hơi, khẽ nắm bàn tay run rẩy của ông cụ: “Chính, ông yên tâm đi, tôi sẽ thay ông trông coi ba người bọn họ. Ông đừng suy nghĩ gì nữa, chú ý dưỡng bệnh, biết không?”
Giang Tuệ Tâm nói xong, khóe mắt lại rớm ra nước mắt…
Bắc Minh Đông đi đến vỗ nhẹ lên lưng mẹ: “Mẹ, ông già sẽ khỏe thôi, mẹ đừng lo lắng quá, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Bắc Minh Triều Lâm hừ một tiếng: “Dù sao một nhà các người đều nhìn tôi không vừa mắt, tôi đi!”
Nói xong, không thèm quay đầu lại mà kéo tay Lan Hồng rời khỏi phòng bệnh.
Bắc Minh Quân day day thái dương, vết thương ở vai đau âm ỉ.
Anh chăm chú nhìn ba, người đàn ông này từng đỡ một dao của Dư Như Khiết thay anh, bây giờ bất lực nằm trên giường bệnh như vậy, anh lại không giúp được gì…
Bỗng nhiên trái tim như bị siết chặt, anh im lặng đi ra khỏi phòng bệnh, đi đến đầu cầu thang lặng lẽ hút thuốc…
Trong phòng bệnh, Bắc Minh Đông cũng đã rời đi.
Chỉ còn lại Giang Tuệ Tâm vẫn đang nắm tay Bắc Minh Chính…
Chăm chú nhìn sắc mặt bình thản ngủ say của Bắc Minh Chính.
“Chính, ông cứ ngủ thật ngon đi… ông yên tâm, mỗi ngày tôi đều sẽ đến thăm ông… tôi thật sự yêu ông… nhưng tình yêu này, trải qua hai mươi năm, cũng bị ông mài mòn không còn chút nào rồi… ông biết không?”
Bà khẽ lẩm bẩm, hai mắt đẫm lệ dần dần trở nên lạnh lẽo…
Cố Tịch Dao vừa trở lại phòng thuê ở thành phố A.
Ngay sau đó, bị một bóng dáng nhỏ bé cuộn mình trước cửa làm cho giật mình!
Cố Tịch Dao liếc một cái đã nhận ra cậu bé mặc áo bông nhỏ im lặng núp ở cạnh cửa kia: “Trình Trình!”
Cơ thể nhỏ bé của Trình Trình chợt run rẩy theo phản xạ, mở to mắt, trong khoảnh khắc nhìn thấy mẹ, gương mặt tái nhợt của cậu bé khẽ ngẩn ra, ngay sau đó đứng bật dậy, cắn môi, rầm một cái nhào vào lồng ngực Cố Tịch Dao, khàn giọng gọi: “Mẹ…”
Đáy lòng Cố Tịch Dao mềm nhũn, cúi người xuống, giơ tay ôm con trai lên: “Sao vậy, bảo bối?”