Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 924
Chương 924
Buổi sáng, Cố Tịch Dao nằm nửa người trên giường, lười nhác ngủ say.
Trong lúc mơ màng, dường như cô nghe thấy ai đang nói chuyện.
“Quân, con thật sự định đi à? Ngay cả vết thương của mình cũng chẳng màng?”
Cố Tịch Dao nghe thấy câu này thì đột nhiên mở mắt!
Đập vào mắt là khuôn mặt áy náy, xoắn xuýt của Dư Như Khiết.
“A… dì Như Khiết…” Cố Tịch Dao kinh ngạc hét lên một tiếng, bật dậy.
Bịch.
Trọng tâm không vững, cô ngã nhào xuống đất.
Bắc Minh Quân đã mặc quần áo chỉnh tề, vội vàng vòng qua giường, bước tới đỡ cô dậy, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại bất cẩn vậy chứ!”
Cố Tịch Dao ngước mắt, quần áo mới của tên này từ đâu ra thế, trông cũng rất ra gì, nhưng nhìn thấy là tức! Cô không nhịn được lườm anh: “Anh là mình đồng da sắt à? Vết thương còn chưa lành mà đã định đi đâu? Bệnh nhân phải cho ra dáng bệnh nhân chứ, anh nghe lời một chút không được à?”
Cô vuốt lại bộ quần áo nhăn nhúm của mình, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Tên này đúng là ngoan cố như trâu.
“Về thành phố A dưỡng thương cũng vậy.” Anh khẽ cau mày.
Quay người, anh đưa cà vạt trên giường cho cô, ra lệnh như vương giả: “Thắt cho tôi.”
Cô choáng váng, hai má bỗng chốc nóng bừng.
Sao anh có thể coi dì Như Khiết như không khí thế!
Nhìn vào đôi mắt sâu sáng ngời của anh, cô không nỡ từ chối, ngơ ngác đưa tay ra cầm lấy rồi quấn cà vạt ra sau gáy anh…
Đợi đã…
Đuôi mắt Cố Tịch Dao dường như đã thấy một bóng người!
“Ô…” Cô thấp giọng kêu lên, tay cầm cà vạt cũng theo phản xạ siết chặt hơn: “Sao Hình Uy cũng ở đây? Im hơi lặng tiếng giả làm ma à? Đừng có doạ người như vậy được không?!”
Hình Uy tỏ vẻ ngượng ngùng: “Cô Cố, tôi cũng vừa mới tới mang quần áo đến cho cậu chủ thôi.”
“Uida…” Bắc Minh Quân hít vào một ngụm khí lạnh, cau mày. Da sau gáy và cơ bả vai bị siết chặt đến đau nhức.
Lúc này cô mới phản ứng lại, vội vàng buông tay: “Có phải động vào vết thương của anh rồi không? Tôi xin lỗi…”
“Em không thể dịu dàng một chút à?” Anh bất đắc dĩ liếc nhìn cô, chỉ đành kéo cà vạt lại, không trông chờ được vào cô nữa mà tự mình thắt.
Xem ra muốn cô phục vụ chồng như một cô vợ nhỏ còn một khoảng cách khá xa.
Lời anh nói khiến Cố Tịch Dao cảm thấy hơi xấu hổ!
Dù sao cũng đang ở trước mặt dì Như Khiết, ít nhiều cô cũng sẽ thấy xấu hổ…
Cô bĩu môi, bật dậy khỏi giường, vỗ bộ quần áo nhăn nhúm của mình: “Dì Như Khiết, thật xin lỗi, để dì chê cười rồi…”