Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 922
Chương 922
“Là cha tôi say rượu, vì quá nhớ nhung người vợ đã khuất mà cưỡng ép chiếm đoạt bà sau khi kết hôn…” Giọng anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, cứng ngắc giải thích. Anh nhấn mạnh mấy chữ “sau khi kết hôn”, có nghĩa là Dư Như Khiết hoàn toàn không làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.
Thế nhưng anh lại hận ba mình!
Dư Như Khiết không yêu ông, vì sao ông vẫn muốn kết hôn?
“Nhưng dì Như Khiết không yêu ba anh… Làm như vậy chẳng phải sẽ càng khiến dì hận ba anh hơn sao?” Cô thở dài: “Có lẽ dì đã làm sai điều gì đó, mặc dù tôi không biết vì sao dì lại gãy tay, cũng không biết vì sao anh lại nói dì muốn giết anh… nhưng Bắc Minh Quân, anh hận mẹ mình, anh không thấy đau lòng sao?”
Cô sẽ nhớ mãi cái đêm hai năm trước, anh ôm chặt cô vào lòng và nói với cô hôm đó là ngày giỗ của mẹ anh, sự bi thương đó không thể giả vờ được…
Nhưng sau này cô mới biết người đàn ông này biết mẹ mình vẫn còn sống, nhưng anh lại thà coi như bà đã chết.
Nhưng dù coi rằng bà đã chết, vì sao khi đến “ngày giỗ” của bà, anh vẫn đau buồn đến thế?
Người đàn ông này đầy mâu thuẫn và phức tạp, tình cảm của anh dành cho Dư Như Khiết, chắc hẳn là sự đan xen giữa yêu và hận.
“Vậy ông Bắc Minh thì sao? Ông ấy mới là ngọn nguồn của lỗi lầm phải không?” Cô khẽ thở dài: “Anh nên công bằng với dì Như Khiết một chút…”
“Ông ấy đã đỡ dao cho tôi.” Hồi lâu sau anh mới khẽ nói.
“Sao cơ?” Cô sửng sốt: “Ai đỡ dao cho anh?”
“Ba tôi…” Giọng anh đột nhiên trở nên khàn khàn: “Khi người phụ nữ đó vung dao lên để đâm tôi, ông ấy đã đỡ nó…”
Cố Tịch Dao sợ hãi…
Chẳng trách Bắc Minh Quân không hận ba mình đến thế.
Bạn thử nghĩ mà xem, cuộc sống phức tạp quá phải không?
Chuyện tình cảm xoay chuyển liên hồi.
Rõ ràng ban đầu Bắc Minh Chính là người phạm sai lầm nhưng lại có thể được Bắc Minh Quân tha thứ, mặc dù anh vẫn oán giận ông ta.
Còn Dư Như Khiết ngay từ đầu đã là người bị hại, đến cuối cùng lại trở thành kẻ độc ác nhất…
“Sao dì Như Khiết lại…” Cố Tịch Dao ngẩn người, sao lại có thể dùng dao đâm chết con trai mình?
Cô không khỏi thổn thức. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Buồn cho Bắc Minh Quân, cũng cảm khái cho Dư Như Khiết.
Bắc Minh Quân đau đớn nhắm mắt lại, nhíu mày, cằm đặt trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng ma sát, anh khẽ nói: “Đừng nhắc đến người phụ nữ đó nữa… Dao Nhi, ngày mai chúng ta trở về thành phố A đi.”
“Ngày mai?” Cô giật mình, có chút trở tay không kịp.
“Ừ…” Anh nhẹ nhàng đáp lại, giọng điệu rất kiên quyết: “Tôi không muốn ở lại đây thêm nữa, một giây cũng không muốn.”
Nhưng không hiể vì sao cô lại muốn anh ở lại.
Dụi đầu vào lòng anh, cô nỉ non bằng giọng mũi: “Anh ở lại thêm vài ngày nữa được không… ít nhất cũng phải đợi vết thương của anh lành thêm một chút rồi nói…”