Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 917
Chương 917
“Cảm ơn vì đã cứu mẹ nha…”
Cô nhóc vừa nói xong câu này thì đột nhiên một làn gió mát thổi qua rèm cửa, tấm rèn bị vén lên một góc, ánh trăng đột nhiên chiếu vào, rọi lên khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng của Bắc Minh Quân.
Bé con mở to mắt, giật mình sửng sốt!
“Oa…” Cô bé hét lên một tiếng kinh hãi rồi ngã xuống gối…
Giây tiếp theo, một dòng nước ấm áp chảy ra khỏi quần cô gái nhỏ…
Doạ Cố Tịch Dao giật mình!
Anna cũng hoảng hốt.
“Ưm…” Dường như Bắc Minh Quân hơi có phản ứng.
“Mẹ… quỷ… quỷ… ưm…” Cô bé kinh hoàng mở to đôi mắt, còn chưa kịp nói hết cụm [Quỷ Toilet] đã bị Cố Tịch Dao che miệng, bối rối bế con bé lên…
Cùng lúc đó, Bắc Minh Quân đang ngủ say cũng cau mày.
Dường như anh đã có một giấc mơ dài, rất dài.
Anh mơ thấy mình rơi xuống biển rồi bị một con bạch tuộc nhỏ quấn lấy mặt làm cho mặt anh ướt hết, anh muốn đưa tay xua nó đi nhưng làm thế nào cũng không có sức…
Đột nhiên anh dường như nghe thấy một tiếng hét ngọt ngào của trẻ con giống như tiếng cá biển nhỏ, thần kinh anh chấn động.
Sau đó, con bạch tuộc nhỏ trên mặt anh nhanh chóng buông ra, cuối cùng anh cũng được tự do…
Cố gắng mở mắt ra, anh muốn tìm kiếm con cá biển nhỏ bé với tiếng hét sơ sinh đó nhưng lại không thấy gì…
Thấy nước biển sắp nhấn chìm mình, cổ họng anh bỗng ngột ngạt, đôi mắt chim ưng sắc bén đột nhiên mở ra.
Anh hít vào một ngụm khí lạnh lớn!
Không có bạch tuộc nhỏ, không có cá biển nhỏ, càng không có biển lớn.
Hoá ra đó chỉ là một giấc mơ!
Một tia sáng mờ mờ đập vào mắt.
Anh hơi nheo mắt lại, ngay lập tức cơn đau sau chấn thương lan dến tận cùng dây thần kinh: “Ưm…” Anh vô thức kêu lên.
“Anh tỉnh rồi?” Một giọng nói dịu dàng xen lẫn chút run rẩy vang lên bên tai anh.
Trái tim anh rung động, giọng nói quen thuộc này đã kéo anh trở về thực tại.
“Dao Nhi…” Vừa mở miệng mới phát hiện giọng mình khàn đặc.
“Tôi đây, anh khát rồi phải không?” Cố Tịch Dao đứng bên mép giường, cả người đều căng thẳng, nhanh chóng sờ lần trong bóng tối rót một cốc nước sôi để nguội, để ống hút vào trong chén đưa tới miệng anh: “Nào, uống chút nước đi.”
Bắc Minh Quân hút vài ngụm nước rồi mới bình thường trở lại.
Hít sâu một hơi, anh khẽ cau mày: “Sao em không bật đèn?”
“À… sợ đánh thức anh…” Cố Tịch Dao rũ mắt, may mà ánh đèn mờ ảo nên anh không thấy cô đang chột dạ.
Bắc Minh Quân im lặng một lúc, sau đó đưa tay ra tìm kiếm bàn tay cô, siết chặt tay cô trong tay… lúc này anh mới dần yên tâm.
“Dao Nhi, tôi vừa có một giấc mơ…”
“Hả?”