Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 891
Chương 891
“Bị bắt?”
Cố Tịch Dao sửng sốt, tên này vừa mua một gói băng vệ sinh mà đã bị bắt?
Khi Cố Tịch Dao rời khách sạn, đã có những người nước T trên phố bắt đầu đón giao thừa.
Cô vội vàng bắt taxi, đến đồn cảnh sát.
Sau đó cô mới biết, tuần trước đã có một trường hợp ham mê băng vệ sinh ở Sabah.
Một người đàn ông nước T đeo khẩu trang, gây án điên cuồng, chỉ để cướp băng vệ sinh trong cửa hàng…
Đây thực sự là một vụ án khó tin.
“Tôi thực sự xin lỗi, sau khi điều tra, chúng tôi mới phát hiện anh Bắc Minh là một người nổi tiếng ở thành phố A. Tuy nhiên, lúc đó anh Bắc Minh đang đeo khẩu trang, trông lén lén lút lút, anh ấy còn đến cửa hàng tiện lợi những hai lần để mua băng vệ sinh, đáng ngờ làm sao! Hơn nữa, đêm nay là đêm giao thừa của người nước T các cô, cho nên cảnh sát của chúng tôi phải hết sức thận trọng để đảm bảo an toàn cho mọi người.” Cảnh sát Sabah giải thích.
Cố Tịch Dao mồm chữ O mắt chữ A, cô sững sờ mất mấy giây.
“Đeo khẩu trang lẻn vào cửa hàng tiện lợi mua băng vệ sinh?” Sau khi nhẫn nhịn ba giây, cuối cùng cô không nhịn được mà ‘phụt’ một tiếng, bật cười…
Đúng lúc này, Bắc Minh Quân được một cảnh sát đưa vào.
Cố Tịch Dao đảo mắt, nụ cười đông cứng lại, không cười nữa.
Đôi mắt rõ ràng là mệt mỏi của Bắc Minh Quân nhìn vào đồng tử của cô… rồi nhanh chóng tránh xa, có vẻ rất xấu hổ, hơn nữa anh còn phải cần cô nộp tiền bảo lãnh…
“Bắc Minh phu nhân, theo lời thú nhận của anh Bắc Minh, anh ấy nói cô không thoải mái, cho nên anh ấy mới đặc biệt đi ra ngoài mua băng vệ sinh cho cô. Dù sao lần đầu tiên làm loại chuyện này không thể tránh khỏi một người đàn ông to lớn có chút ngượng ngùng, nhưng anh Bắc Minh lại gặp chuyện không may. Nhưng có thể thấy anh Bắc Minh rất yêu thương Bắc Minh phu nhân.” Cảnh sát vừa mở hồ sơ vừa cười.
Gò má của Cố Tịch Dao nóng lên một cách khó hiểu. Vô thức giấu ngón tay đeo nhẫn kim cương.
“Haha, hiểu lầm thôi. Phiền Bắc Minh phu nhân ký ở đây, hai người có thể rời đi rồi.” Cảnh sát đưa cây bút cho Cố Tịch Dao.
Sau khi ký tên, cô cảm ơn cảnh sát.
Sau đó bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Bắc Minh Quân lặng lẽ đi theo sau cô.
Đêm ở Sabah rất ấm áp.
Có lẽ là do ở nơi đất khách quê người, anh luôn cảm thấy không khí Tết ít hơn.
Cô ngoái lại nhìn anh: “Này, cậu hai Bắc Minh Quân, tại sao người như anh lại muốn mua băng vệ sinh cho tôi?”
Khóe miệng anh khẽ giật, nói thật là từ khi bị bắt, tâm trạng anh rất tệ.
“Để em khỏi kêu chỗ này đau chỗ kia đau khiến anh không ngủ được.” Anh cố tình đưa mắt đi chỗ khác, không nhìn cô.
Cô nhướng mày tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao anh không tìm Hình Uy nộp tiền bảo lãnh anh mà lại tìm em?”
Anh nheo mắt nhìn cô, có vẻ hơi tức giận, lông mày bình tĩnh: “Anh không biết, phản ứng đầu tiên là em.”
Câu trả lời này lại sưởi ấm trái tim cô một cách khó hiểu.