Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 885
Chương 885
Tịch Dao, em biết đó, cái niềm tin rằng không yêu sẽ không lấy, cuối cùng đã thực hiện trên người em rồi.
Tuy, nó có thể ngắn nhất là một tháng thôi.
Nhưng, liệu em có thành toàn cho giấc mộng đẹp của tôi không…
“Tôi tắm xong rồi!”
Cố Tịch Dao ra khỏi phòng tắm, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Anh theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bộ dạng tươi tắn và sạch sẽ của cô sau khi tắm, giống như một quả dâu vừa được tắm mưa, ánh lên vẻ quyến rũ, anh không hề giấu giếm sự nóng rực dưới đáy mắt của mình.
Cổ họng có chút khàn, anh nhếch môi: “Lại đây.”
Cô lấy khăn lông lau tóc, kéo kéo áo choàng tắm trước ngực, thần sắc căng thẳng mà bước ra ban công, đứng bên cạnh anh.
Bộ dạng hoàn toàn đề phòng, nghi hoặc mà liếc nhìn anh: “Làm gì?”
Nhưng anh không quan tâm, chỉ tay về phía mặt trời lặn trên bầu trời…
Cô liếc nhìn một cái, khi được nhìn thấy ánh hoàng hôn rực rỡ của Sabah lần nữa, khóe môi không khỏi cong lên, ánh mắt dịu lại: “Hoàng hôn ở Sabah thật đẹp…”
Trong hai năm ở Sabah, cô đã mang theo đứa con gái nhỏ đến đây rất nhiều lần.
Ngắm mặt trời lặn, ngắm nước biển dâng …
Nơi đây giống như là chốn Bồng Lai tiên cảnh, mang đến cho con người cảm giác yên bình khó tả.
Hít một hơi thật sâu, nhìn ánh sáng rực rỡ của áng mây đỏ trên bầu trời, cô nghĩ đến khuôn mặt dễ thương của con bé, nhớ đến cảnh cô dắt theo bé con dạo chơi trên bờ cát, bất tri bất giác chìm vào trong ký ức đẹp đẽ…
Bắc Minh Quân xoay người đi vào phòng tắm.
Khi anh tắm xong đi ra, nhìn thấy Cố Tịch Dao đang đứng bên lan can ban công, quay lưng lại với anh, vừa nói chuyện điện thoại vừa cười khúc khích.
Anh không nghe rõ cô đang nói cái gì.
Chỉ là, anh thích bộ dạng cô cười.
Khóe miệng không khỏi cong lên nụ cười sủng nịch.
Rót một ly nước sôi để nguội, trực tiếp đi qua đó—
Cố Tịch Dao cầm điện thoại, còn đang cười nói: “Ha ha…nghịch ngợm…ai ya—”
Đột nhiên, cô kinh ngạc hét lên một tiếng.
Phía sau được một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô.
Tiếp đó, một luồng hơi thở ấm áp xẹt qua lỗ tai cô, ám muội mà trầm thấp nói: “Nói gì mà vui như vậy?”
Cố Tịch Dao giật bắn cả mình!
Theo phản xạ mà cúp điện thoại đi: “Sao anh đi đứng không có thanh âm gì hết vậy!”
Hồi nãy cô đang nói chuyện với con bé a, con bé tưởng cô bị [Quỷ Toilet] ăn thịt rồi, vì để mình mau mau lớn lên đi cứu mẹ, con bé đã uống nước cả buổi chiều, Anna còn khuyên không được nữa!
Khó lắm mới dỗ dành được bé con, lúc này mới đánh tan đi ý nghĩ rằng bé con có thể tưới nước để lớn lên.
Ai ngờ, Bắc Minh Quân đột nhiên chui ra từ đằng sau, dọa cô đến hồn phách bay đi một nửa.
“Anh trước giờ luôn đi như vậy, em biết mà…” Trong lời nói của anh có mang theo một loại mê hoặc nào đó, một tay ôm lấy eo cô, một tay khác giơ ly nước lên: “Nào, uống miếng nước đi.”
Cố Tịch Dao nhíu mày, rũ mắt nhìn chiếc ly đựng nước sôi để nguội đó một cái, lại nhìn bàn tay đang vòng qua eo cô: “Bắc Minh Quân, anh đừng như vậy…”
“Suỵt…” Bờ má của anh nhẹ nhàng xoa lên mặt cô: “Tịch Dao, gọi tôi là Quân. Chúng ta đình chiến, quên đi tất cả những điều không vui, bắt đầu lại, có được không?”
Trái tim Cố Tịch Dao có chút nặng nề, cô cảm thấy bản thân mình không phải là một diễn viên giỏi, cô không thể tập trung hoàn toàn vào nó được: “…”
Cô không lên tiếng, nhận lấy ly nước của anh, nhấp vài ngụm.