Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 883
Chương 883
Trên mặt vẫn còn giọt nước nhỏ xuống, thở phì phò.
Trên ngón tay áp út, chiếc nhẫn kim cương sáng chói đâm vào mắt cô——
“Cố Tịch Dao! Mày nghe đây! Anh ta đối xử tốt với mày đều là giả dối hết! Anh ta chẳng qua là lấy mày để diễn tập cách làm chồng mà thôi! Một tháng sau, sự dịu dàng ảo tưởng đó sẽ trở thành của Phỉ Nhi! Còn mày, là cái thá gì chứ?”
Ngay sau đó, cô vỗ mạnh vào má mình, hít một hơi thật sâu: “Phấn chấn lên, Cố Tịch Dao! Nếu đã chọn con đường này, thì diễn với anh ta đến cùng! Dù sao sau một tháng, sẽ được giải thoát thôi, Dương Dương cũng sẽ trở về bên cạnh mình! Sau đó cùng với con bé sống một cuộc đời mới! Cố lên Cố Tịch Dao, mày không được bị anh ta mê hoặc, tuyệt đối không được!
Bắc Minh Quân nhìn sâu vào cánh cửa bị cô đóng chặt lại kia.
Khóe môi xinh đẹp nở ra một nụ cười nhẹ.
Đi đến ban công, đưa mắt nhìn ra, nhìn thấy cảnh biển xanh biếc bất khả chiến bại đập vào mắt, hoàng hôn đỏ rực phản chiếu mây trời khiến lòng người cảm thấy phiêu diêu như tấm voan nhẹ tâng vậy.
Hoàng hôn ở Sabah đẹp quá.
Đường bờ biển hướng về phía tây, còn có một số hòn đảo trên mực nước biển ở phía tây nữa, do đó, như thể bao quanh mặt trời lặn, những đám mây đỏ rực rỡ đó ở lại Sabah này.
Không có gì ngạc nhiên khi Sabah được biết đến là một trong ba địa điểm hàng đầu trên thế giới để ngắm hoàng hôn.
Bắc Minh Quân lười biếng dựa vào lan can, một mình tận hưởng vẻ đẹp bất khả chiến bại…
Không ai có thể hiểu được trong lòng anh rốt cuộc là đang nghĩ gì.
Ngay cả khi ở trong một phòng khách sạn bình thường, không gian và tiện nghi cũng kém xa so với phòng tổng thống.
Nhưng anh lại có sự thoải mái và vui vẻ chưa từng có—
Bởi vì, trút bỏ đi một thân vinh hoa phú quý, anh chỉ muốn tận hưởng một cuộc sống vợ chồng đơn giản và bình thường.
Và đây cũng là cuộc sống mà anh đã ao ước trong nhiều năm qua.
Khát khao một người vợ yêu thương, khao khát một mái ấm gia đình.
Không có tổn thương, không có phản bội, cũng sẽ không âm thầm rời bỏ bạn vào một ngày nào đó khi bạn thức dậy…
Trước đây, anh cố chấp mà nhận định: Không yêu thì không cưới.
Bây giờ, lại vì Phỉ Nhi, không thể không từ bỏ niềm tin này.
Đã từng, anh nghĩ chỉ cần cho Phỉ Nhi một danh phận, đem hết tất cả sự sủng ái cho Tịch Dao.
Thế nhưng, sự kháng cự của Tịch Dao, sự tự sát của Phỉ Nhi, khiến cho linh hồn anh phải gánh chịu thập giá…
Tâm trí lại lướt qua cảnh Phỉ Nhi tự sát ngày hôm đó—
Anh vĩnh viễn không quên được, Phỉ Nhi nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, vừa khóc vừa tố cáo anh: “Quân, anh yêu cô ta đúng không? Nói cho em biết đi…anh yêu cô ta có đúng không?”
Câu chất vấn của Phỉ Nhi, vậy mà lại khiến anh không nói nên lời.
Giống như bị người người ta biết được bí mật ẩn sâu trong đáy lòng mình nhất vậy.
Bí mật mà ngay cả anh cũng không dám dễ dàng phanh phui, cứ như vậy mà bị Phỉ Nhi tiết lộ ra một cách không hề đoán trước, một cách xé lòng như vậy… Cứ như thể cấu xé da của anh, xé ra một vết thương, máu không ngừng chảy.