Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 879



Chương 879

“Mẹ mẹ…”

Một thân thể mềm mại xông đến bên chân Anna, nước mắt của con bé chảy ròng ròng: “Dì Anna, có phải mẹ đã bị [Quỷ Toilet] ăn thịt rồi không? Hu oa…”

Anna cúi xuống ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé: “Tiểu tiểu bảo bối đừng khóc a, mẹ sẽ về thôi…”

“Hu hu…dì Anna, đưa Cửu Cửu đi cứu mẹ được không? Cửu Cửu không thể không có mẹ…”

Anna mỉm cười: “Tiểu Cửu Cửu nghĩ mình có thể đánh lại [Quỷ Toilet] không?”

“Ơ…” con bé thở dài một hơi, trên đôi mi chớp chớp có những giọt nước mắt long lanh, một lúc sau, cô bé lại khóc: “Oa, oa, Cửu Cửu không muốn mẹ trở thành phân thối đâu…mẹ…”

“Ngoan, Tiểu Cửu Cửu đừng khóc nữa, đợi Cửu Cửu lớn rồi, đi cứu mẹ được không?”

“Hức…Dì Anna, Cửu Cửu làm sao mới lớn lên được? Có phải mỗi ngày tưới nước giống như bông hoa, thì sẽ lớn không?”

“…” Anna cười.

Bắc Minh Quân vác Cố Tịch Dao, nhét cô vào trong xe.

“Bắc Minh Quân, tôi đã nói tôi không muốn đi…tôi phải cùng ăn tết với Anna!” Trong lòng cô nghĩ đến đứa nhỏ, khó lắm mới đến Sabah một chuyến, nhưng không ngờ tên khốn này cũng sáp đến gây rối!

Bắc Minh Quân bình tĩnh ngồi vào ghế lái, bật khoá trung ương, cô không còn đường nào để thoát.

Anh rũ mắt xuống nhìn đồng hồ đeo tay: “Ngày mai tết rồi, tôi cần phải về thành phố A. Sau đó em cũng phải theo tôi về.”

“Không được!”

Nhưng anh không nói gì, trực tiếp khởi động xe, chiếc xe vút một tiếng, lao đi…

Trên đường đi.

Cố Tịch Dao hỏi: “Chết tiệt, chắc anh không phải muốn đưa tôi đi sân bay ngay bây giờ chứ? Tôi đã nói tôi không muốn về thành phố A! Tôi muốn ở lại Sabah đón năm mới!”

Gương mặt đẹp trai không tỳ vết của Bắc Minh Quân vẫn không chút cảm xúc nào.

Khi cô mới quen biết anh, người đàn ông này bị tê liệt cơ mặt rất nghiêm trọng!

“Này, Bắc Minh Quân, anh có nghe thấy không vậy?!”

Rất lâu sau, thanh âm trong trẻo của anh trầm giọng thốt lên một từ—

“Quân.”

“Cái gì?” Cô không phản ứng kịp.

“Tôi cho phép em, bắt đầu từ giờ phút này, gọi tên của tôi. Em có thể gọi tôi là Quân, hoặc là…” Đôi mắt phượng xán lạn của anh khẽ liếc nhìn cô một cái, tiếp tục nói: “Xưng hô thân thiết hơn một chút, tôi cũng không ngại đâu.”

Cố Tịch Dao lúc này mới hiểu ra, tên này đảo mắt liếc nhìn là cảnh giới yêu nghiệt đến thế nào…

Nhưng mà—

“Sịt…” Cô đột nhiên rùng mình một cái: “Ai muốn gọi anh như vậy chứ? Anh có thấy buồn nôn không?”

Nhưng khóe môi anh lại nhếch lên một nụ cười vô hình: “Buồn nôn sao? Tôi không cảm thấy.”

“Này, Bắc Minh Quân, anh đủ rồi nha! Anh rốt cuộc là muốn làm cái trò gì vậy?” Ánh mắt tên này nhìn chằm chằm đến khiến người ta rợn cả tóc gáy, cô nhíu mày đưa tay sờ trán anh: “Sốt rồi sao?”

Không có a!

“Kêu tôi là Quân!” Anh lặp lại một lần nữa, trong thanh âm nhẹ nhàng có một loại kiên trì kỳ lạ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...