Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 707
Chương 707
“Mẹ đừng khóc…” Trình Trình rất tinh tế, cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn thằng vào đôi mắt trong trẻo của mẹ mình bằng cặp mắt sáng sủa, rồi duỗi cánh tay nhỏ nhắn ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má của mẹ: “Mẹ đã đến thăm ba rồi, đúng không?”
“…” Cô lặng lẽ gật đầu.
“Thế mẹ cũng biết chuyện ba sắp cưới dì Phỉ Nhi rồi, đúng không?”
“…” Cô tiếp tục gật đầu.
“Mẹ đau lòng rồi đúng không?”
“…” Cô sững sờ, không gật mà cũng chẳng lắc đầu, cô không tài nào nói dối Trình Trình được…
Nhưng không ngờ rằng Trình Trình chỉ cười nhạt, nụ cười ấy vô cùng giống với Bắc Minh Quân, xán lạn, tươi tắn, chói mắt…
Trình Trình ngập ngừng một lúc rồi nhìn cô với vẻ nghiêm túc, cậu bé cười mỉm rồi nói…
“Con và Dương Dương đã thương lượng với nhau rồi. Ba đính hôn, mẹ kết hôn đi!”
Ầm…
Tiếng thốt lên đầy kinh ngạc của Sở Dung Triết!
Nếu như nói Dương Dương đâm Bắc Minh Quân chảy máu, thế thì Trình Trình còn ác hơn cả Dương Dương nữa!
Không ngờ lại ủng hộ mẹ mình kết hôn?!
Ông nội ơi, Bắc Minh Quân sẽ điên lên đấy…
Sở Dung Triết cảm thấy có thế nào thì cũng phải len lén báo cho Bắc Minh Quân biết chuyện này, chứ bằng không con trai dẫn mẹ nó làm phản, anh ta chỉ còn nước ôm Phỉ Nhi mà khóc ròng…
Cố Tịch Dao giật mình. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trong mùa đông tháng chạp lạnh giá, nụ cười của Trình Trình như ánh dương ngày dương, để hơi ấm lan tỏa vào trong trái tim của cô.
Khổ họng của cô khô khóc, nhìn con trai với vẻ bất ngờ: “Trình… con nói… mẹ đi kết hôn à? Kết hôn với ai?”
Trong lúc nhất thời cô phải đi đâu tìm người để kết hôn đây?
“Mẹ ơi, bây giờ Dương Dương đã đến nhà chú Chi Lâm rồi, nếu như không có gì bất ngờ thì chú Chi Lâm sẽ rất vui khi được làm chú rể của mẹ, làm ba mới của con và Dương Dương…”
Cố Tịch Dao trừng to mắt, khi nãy cô nghe tin Bắc Minh Quân muốn đính hôn, còn chưa kịp tiêu hóa, sao mà bây giờ hai đứa trẻ lại bắt đầu thay cô hành động rồi?
Nhưng mà… Chi Lâm? Cô mới từ chối Vân Chi Lâm mà…
Trình Trình gật đầu, gương mặt của cậu bé trở nên nghiêm túc: “Hai năm nay chú Chi Lâm hay len lén đến thăm con với Dương Dương lắm, con có thể nhận ra rằng chú ấy vẫn luôn chờ đợi mẹ” Trình Trình vừa mới nói dứt lời, đôi mắt trong trẻo của cậu bé đã đảo sang phía Sở Dung Triết, nhìn thấy anh ta lặng lẽ lôi điện thoại ra.
“Chú Sở Nhị!” Trình Trình ôn tồn gọi Sở Dung Triết một tiếng, mặc dù giọng nói của cậu bé rất bình tĩnh, ung ung dung dung, nhưng lại toát ra vẻ uy hiếp.